Cô ngần người nhìn màn hình điện thoại, chỉ sau một đêm quan hệ của hai người đã có chuyển biến vi diệu.
Cô đã đồng ý thử hẹn hò với anh, cũng đã nói hết những điều cần nói với anh. Anh cũng cho cô một lời đảm bảo về việc điều tra chuyện của cô. Ở bên anh, cô không còn phải gồng mình lên để làm tất cả, ngược lại cô như cô vợ nhỏ được chồng bao bọc, bảo vệ.
Nhưng ngược lại một nỗi lo lắng mơ hồ xuất hiện trong cô, nếu cô càng ngày càng lại vào anh, càng ngày càng quen với sự bảo bọc che chở của ngày, lỡ như một ngày anh không bên cô vậy cô sẽ mất đi sự kiên cường mà sáu năm qua cô xây dựng được.
Vậy phải làm sao? Trong lòng Trương Tú Anh có chút rối loạn, nhưng cứ nghĩ đến cảm giác ấm áp, an toàn khi ở bên anh, cô lại cho mình thêm chút dũng khí.
Hạnh phúc là phải tự mình xây dựng, tự mình gìn giữ nếu không bước bước đầu tiên thì con đường tới đích vẫn mãi mãi dài như vậy mà thôi, cô phải tiến lên, nếu cô bước một bước nghĩa là con đường ngắn lại một bước.
Có thể sẽ lâu, có thể sẽ chông gai, nhưng nếu không bước đi thì mãi mãi cô vẫn sẽ chỉ tồn tại mà thôi.
Bỏ điện thoại xuống, Trương Tú Anh mỉm cười hạnh phúc trước sự chu đáo của Lăng Quốc Thiên. Cô cẩn thận bước xuống giường, giờ phút này cô chị muốn ngâm mình trong làn nước ấm áp.
Trương Tú Anh mở tủ, trong tủ quần áo có sẵn mấy bộ váy, mấy bộ đồ ngủ, cả đồ lót, đều là size của cô tất cả còn nguyên mác. Trong lúc cô ngủ anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho cô, Trương Tú Anh thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
Cô vào phòng tắm xả đầy nước ấm, điều ngọt ngào hơn nữa là trên kệ đã có sẵn một bộ bàn chải đánh răng, sữa tắm, dầu gội đầu của phụ nữ tất cả đều nguyên trong hộp.
Trương Tú Anh nhìn những vết thâm hồng có tím có trên da thịt mình, nghĩ lại những cảnh đã diễn trái tim bỗng loạn nhịp, mặt cũng đỏ lên.
Trương Tú Anh bước ra khỏi phòng tắm, sau khi được ngâm nước mình dưới làn nước ấm áp, mọi mệt mỏi của cơ thể giường như bị dòng nước cuốn trôi đi mất.
Cô bước ra vén rèm cửa sổ, đứng từ căn hộ áp mái nhìn xuống toàn cảnh Ninh Thành phồn hoa phía dưới.
Cô đã xác định được đây chính là tòa nhà Sun - tòa nhà cao nhất Ninh Thành, căn hộ áp mái này cũng là căn hộ thuộc dạng bất động sản đắt đỏ nhất mà không phải người có tiền là có thể mua được.Vậy mà nó lại là căn hộ của Lăng Quốc Thiên.
Bụng bắt đầu réo gọi, Trương Tú Anh bước tới phòng ăn.
Trong này hầu như các dụng cụ làm bếp đều chưa qua sử dụng chứng tỏ anh rất ít khi về đây và nếu có về cũng chỉ để ngủ.
Tủ lạnh ngoài hàng loạt chai nước lọc ra thì không có gì khác. Trên bàn để sẵn một hộp cháo, một hộp bánh ngọt và một chai sữa tươi.
Trương Tú Anh chắc chắn đây là đồ ăn anh gọi tới cho cô trước khi anh ra khỏi nhà.
Sau khi giải quyết bữa sáng kiếm bữa trưa, Trương Tú Anh bắt đầu khám phá ngôi nhà của anh. Đồ đạc trong nhà vô cùng tối giản, trừ những đồ cần thiết ra hầu như không có vật dụng gì thừa thãi, cảm giác thiếu hơi ấm và trống trải.
Có lẽ anh chỉ coi đây là chỗ ngủ qua đêm những lúc quá bận rộn với công việc mà thôi.
Lăng Quốc Thiên ngồi trước bàn làm việc, Đặng Việt và Kỳ Phương Nhan đứng đối diện với anh, vẻ mặt ba người hết sức nghiêm trọng.
Khi Lăng Quốc Thiên còn đang ôm Trương Tú Anh trong lòng thì nhận được điện thoại của Lăng Việt báo rằng tên côn đồ động tay động chân vào xe anh mấy năm trước, dường như đánh hơi được việc bị theo dõi, hắn đã đột ngột biến mất không để lại tăm hơi.
Lăng Quốc Thiên vội vàng qua phòng ngủ phụ gọi Kỳ Phương Nhan cùng đi với mình, tất nhiên kèm theo đó là việc bắt anh ta dọn hết cả đồ đạc mang theo.
Lăng Quốc Thiên đã chuẩn bị cho anh ta một phòng thuê dài hạn ở khách sạn năm sao gần đó.
Dù sao không thể để tên này phá hỏng không khí tốt đẹp của anh và Trương Tú Anh vừa mới hình thành được.
Đang bất mãn vì bị đuổi đi, khi nghe Lăng Quốc Thiên tóm tắt lại tình hình Kỳ PHương Nhan bắt đầu phân tích độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hai người nhanh chóng tới Lăng Thị.
“Nếu tên đó đột nhiên biến mất, có hai trường hợp có thể xảy ra: Một là hắn đã đánh hơi được việc bị theo dõi và bỏ trốn. Hai là kẻ thuê hắn đánh hơi được việc hắn bị theo dõi và đã thủ
tiêu hắn để diệt khẩu. Trong hai trường hợp này, tôi hi vọng là trường hợp thứ nhất hơn, còn người là còn khả năng tìm được. Hắn mà chết thì hết chuyện” Kỳ Phương Nhan nhìn thẳng về phía trước như thể sau bức rèm kia chính là nơi trốn của gã thợ máy.
“Có dấu vết gì không?” Lăng Quốc Thiên hỏi đưa mắt về phía Đặng Việt
“Chưa phát hiện dấu vết gì, nhưng tôi nghiêng về trường hợp thứ nhất, vì khi tới căn hộ của hắn đồ đạc không hề bị xáo trộn trừ tủ quần áo có dấu vết xáo trộn, những đồ mặc đúng mùa không còn. Chứng tỏ hắn đã thu dọn đồ sau đó vội vàng bỏ đi.”
“Cậu sử dụng hết khả năng truy tìm tung tích của hắn cho tôi.” Lăng Quốc Thiên nhìn Kỳ PHương Nhan. Sau đó anh quay sang Đặng Việt.
“Còn cậu, đi điều tra thẻ ngân hàng, thẻ tin dụng của hắn, giám sát chặt chẽ. Nếu thực sự hắn phát hiện ra bị theo dõi và phải bỏ đi, loại người đó chắc chắn sẽ liên hệ với tên chủ mưu tổng tiền để lấy tiền sinh sống. Chúng ta chỉ việc chờ đợi việc đó diễn ra có thể hốt trọn được cả hai tên.”
Kỳ Phương Nhan và Đặng Việt im lặng gật đầu.