Mục lục
Tổng Tài Câm Sủng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người Trương Vân Sơn vốn cố chấp và kiêu ngạo, ông ta không bao giờ chấp nhận được những điều như vậy. Kể cả vẻ cứng đầu của Trương Tú Anh khi nói rằng sẽ không còn quan hệ gì với Trương gia nữa cũng khiến ông ta có lẽ sâu thẳm trong lòng là sự đau đớn nhưng thể hiện ra lại là sự tức giận và lạnh lùng.

Giờ đây khi nghe thấy rằng Trương Tú Anh vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của ông ta mãi mãi, khiến lòng Trương Vân Sơn rối bời.


“Tôi đã gọi điện cho Tú Anh nhưng điện thoại không liên lạc được.” Như đoán được hành động sắp tới của chồng, Hàn Thu Nguyệt nói thêm.

“Để tôi gọi điện cho Lăng Quốc Thiên, xem tình hình bên đó như thế nào. Nếu xảy ra chuyện gì với Tú Anh thật thì bên đó phải thông báo cho chúng ta rồi mới phải” Trương Vân Sơn móc điện thoại bấm số của con rể.

Đáp lại ông ta cũng là tiếng tút tút triền miên, Trương Vân Sơn sốt ruột, nghĩ tới điều chẳng lành xảy tới với cả Trương Tú Anh và Lăng Quốc Thiên.


Nhưng phân tích kỹ, Lăng Quốc Thiên là nhân vật có tiếng ở Ninh Thành nếu anh ta có chuyện gì xảy ra thì báo chí, tin tức của Ninh Thành đã đăng không sót một chi tiết nào.

Thời đại này, báo chí, mạng xã hội phát triển chóng mặt, tới nỗi nếu ai đã lọt vào tầm ngắm của công chúng thì chỉ xác

định mọi hành động, lời nói của mình dù là bình thường nhất cũng có thể trở thành đề tài của tất cả những người xung quanh.

“Có thể hai đứa chúng nó đi đâu đó chơi, Lăng Quốc Thiên cũng không liên lạc được. CHúng ta cứ chờ xem vậy. Bà cứ bình tĩnh.” Trương Vân Sơn nắm tay Hàn Thu Nguyệt an ủi.

***

Tiễn bác sỹ John đi rồi, Lăng Quốc Thiên vẫn đứng trên chân trước cửa phòng phẫu thuật, Trương Tú Anh sẽ được đưa tới phòng hậu phẫu bằng lối đi riêng. Phải chờ mấy tiếng nữa nếu tình hình ổn định cô sẽ được chuyển phòng, khi đó người nhà có thể nhìn thấy cô. Đối với Lăng Quốc Thiên thời gian vừa qua dài đằng đẵng như hàng thế kỷ. Gương mặt anh hốc hác, râu mọc lởm chởm, đôi mắt vằn lên những tia máu hậu quả của việc thiếu ngủ trầm trọng.

Cảm giác bất lực trong lòng anh ngày càng tăng lên. Từ trước tới nay trong cuộc đời anh, Lăng Quốc Thiên luôn là người chủ động đối diện Với tất cả, anh sẽ giải quyết mọi việc xảy tới với mình bằng hành động một cách chủ động nhất có thể, dù kết quả sau đó có như thế nào thì bản thân anh cũng cảm thấy mình đã làm, đã hành động.

Nhưng trước việc của Trương Tú Anh, anh lại chẳng thể làm gì chỉ biết trông chờ vào bác sỹ, cô như thế nào anh không thể giúp, không thể đau thay cô, không thể nằm đó thay cô. Cảm giác chỉ có thể cầu nguyện mà không thể làm gì khác khiến Lăng Quốc Thiên cảm thấy thực sự bất lực, anh ghét cay ghét đắng cảm giác này.

Con người ta khi bị cảm giác này bủa vây sẽ thấy mình thật tệ. Lăng Quốc Thiên cũng vậy anh không biết mọi việc sẽ như thế nào, nếu giờ đây không hành động gì chắc anh sẽ phát điện mất.

Lăng Quốc Thiên lấy điện thoại, phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của Trương Vân Sơn, không lẽ ông ta đã biết được điều gì? Anh bỏ qua cuộc gọi của ông ta, bấm số máy của Đặng Việt.

“Đã bắt được người chưa?” Lăng Quốc Thiên lạnh lùng.

“Vẫn chưa, cô ta chưa ra khỏi Ninh Thành, nhưng bốc hơi ở đâu đó trong thành phố, tôi tìm vẫn chưa ra. Tôi có biết được một tin là cô ta đi dự tiệc. Kiểu tiệc tùng không chính thống chắc anh cũng biết, địa điểm và số người sẽ luôn là một bí mật” .

“Tiếp tục tìm kiếm, bằng mọi giá phải lôi được cô ta ra.” Không để cho Đặng Việt trả lời, Lăng Quốc Thiên đã cúp máy.

Sau khi nhận được lệnh của Lăng Quốc Thiên, Đặng Việt vội vã truy tìm Trương Tú Linh, nhưng anh ta không thể thấy được cô ta, tin tức duy nhất mà anh ta nhận được là cô ta đang tham gia một “bữa tiệc đen”. Nghe được tin này Đặng Việt đã xác định trước thời gian ngắn sẽ không bắt được Trương Tú Linh ngay.
1640136585331.png

“Là Lisa báo với ba mẹ” Trịnh Dục Tú giải đáp thắc trong lòng con trai.

Bà biết con trai mình độc lập từ nhỏ vì thế chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra với anh, trước hết anh đều cố gắng tự giải quyết mà không phiền tới người khác, vì thế trước khi đi ra nước ngoài Trịnh Dục Tú đã đặc biệt dặn dò Lisa và Đặng Việt có biến cố gì phải báo với bà ngay.


Lần này khi nghe được tin báo từ Lisa về việc Trương Tú Anh gặp nạn, cộng thêm giọng nói đầy lo lắng của cô về tâm trạng của Lăng Quốc Thiên bà cùng chồng tức tốc từ bỏ chuyến du lịch dở dang để lập tức quay về bên Lăng Quốc Thiên.

“Tình hình con bé sao rồi?” Lăng Duệ quan sát Con trai từ nãy tới giờ, gương mặt hốc hác, quần áo nhàu nhĩ, râu tóc lởm chởm... không còn là chàng trai ngời ngời của ông nữa. Trong lòng ông thầm đánh giá vị trí của Trương Tú Anh đối với Lăng Quốc Thiên.

Chắc hẳn có một mối ẩn tình nào đó, còn nếu bình thường người như con trai ông rất khó mở lòng yêu ai một cách nhanh chóng và sâu sắc như vậy.


Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc khó khăn lắm con trai ông mới tìm được người quan trọng với mình mà người đó hiện nay lại không biết tính mạng như thế nào.

“Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc hồi phục cần thời gian, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ”

Lăng Quốc Thiên thở ra. Tóm tắt ngắn gọn tình hình của Trương Tú Anh.

“Là ai làm?” Lăng Duệ hỏi con trai.

“Đang nghi ngờ do Trương Tú Linh - em gái song sinh của Tú Anh làm, nhưng không có bằng chứng. Kẻ trực tiếp ra tay đã chạy trốn không để lại dấu vết, con đang cho người điều tra.”

“Mấy ngày này việc điều tra Con hãy giao cho Kỳ Phương Nhan, việc công ty ba và Đặng Việt sẽ đảm nhận, con lo cho sức khỏe của mình và chăm sóc vợ con cho tốt, còn có cả mẹ con ở đây. Đừng lo lắng quá.”

Lăng Duệ vỗ vai con trai. Nhìn bộ dạng của anh ông không đành lòng. Tuy nói là đã về hưu cùng Trịnh Dục Tú chu du đây đó nhưng như vậy không có nghĩa là ông bỏ mặc toàn bộ tình hình của Lăng thị, Lăng Duệ vẫn luôn luôn theo sát các diễn biến của Lăng thị, chẳng qua là bình

thường con trai ông xử lý công việc quá tốt khiến ông không còn phải lăn tăn gì nữa.

“Con ăn một chút rồi đi tắm rửa thay quần áo trước đi, còn mấy tiếng nữa con bé mới được về phòng. Muốn chăm sóc ai đó thì mình phải chăm sóc tốt cho mình đã.”

Trịnh Dục Tú đưa cho lăng quốc thiên hộp đồ ăn còn ấm nóng. Lúc này anh mới để ý trên tay của Lăng Duệ xách một chiếc túi giấy, đầy đủ quần áo của anh trong đó.

Lăng Quốc Thiên gật đầu, đỡ lấy chiếc hộp thức ăn từ tay Trịnh Dục Tú ngồi xuống chiếc ghế dài bắt đầu lặng lẽ ăn.

Trịnh Dục Tú xót xa nhìn con trai, anh lúc nào cũng là cậu bé ngoan, nghe lời ba mẹ và hiếu thảo.

Kiếp trước bà đã tu như thế nào mới có thể sinh được cậu con trai tuyệt vời như Lăng Quốc Thiên. Người mẹ nào nhìn thấy con mình trong tình trạng như thế này mà không khỏi xót xa.

Vậy còn ba mẹ của Trương Tú Anh biết cố xảy ra chuyện sẽ cảm thấy thế nào. Nghĩ như vậy Trịnh Dục Tú liền hỏi Lăng Quốc Thiên:

“Con đã báo cho Trương gia biết chưa?” “Vẫn chưa” Lăng Quốc Thiên lặng lẽ ăn.

“Mẹ nghĩ vẫn nên báo với họ sớm, ngộ nhỡ xảy ra chuyển gì. Dù sao Tú Anh cũng là máu mủ của họ, chuyện liên quan tới sống chết, không thể không báo.” Trịnh Dục Tú nói với Lăng Quốc Thiên.
“Con biết, nhưng quan hệ của cô ấy và gia đình không tốt, họ coi cô ấy như cái gai trong mắt. Mẹ cũng biết đấy, tới chín mươi phần trăm kẻ gây ra chuyện này là Trương Tú Linh, còn Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt có liên quan gì không thì con còn chưa rõ”

Lăng Quốc Thiên dừng đũa, anh xếp gọn đồ ăn lại.Vẫn là những món anh thích ăn thường ngày nhưng anh nuốt không trôi, chỉ cố gắng ăn cho qua bữa.


“Đã như vậy càng phải báo cho họ, cũng để tuyên bố thẳng với họ thái độ và hành động của chúng ta nếu tìm ra thủ phạm sẽ như thế nào? Lăng Duệ tức giận lên tiếng.

“Họ không cần con bé là việc của họ, việc của chúng ta vẫn phải có trách nhiệm báo với họ một tiếng. Con bé từ khi gả vào Lăng gia đã là người của Lăng gia là con của ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ chăm sóc nó. Trịnh Dục Tú nắm tay Lăng Quốc Thiên.

“Vâng, con tắm rửa xong sẽ báo cho họ”.

Lăng Quốc Thiên cầm túi quần áo từ tay Lăng Duệ, anh bước đi. Ở bệnh viện hạng sang này phòng riêng giành cho người của Lăng gia lúc nào cũng được để riêng.Vừa là nơi điều trị bệnh khi cần, vừa là nơi làm các vật lý trị liệu của Lăng Quốc Thiên.


“Mẹ, mẹ hãy ở lại với cô ấy. Con thực sự yêu cô ấy” Lăng Quốc Thiên nhìn thẳng vào mắt Trịnh Dục Tú nói với bà, sau đó quay người bước đi.

Trịnh Dục Tú nhìn theo bóng lưng cao lớn có phần cô đơn của con trai, mắt bà đã rơm rớm nước. Phải mệt mỏi thế nào con trai bà mới thể hiện ra sự yếu đuối như vậy. Cô gái này thực sự quá quan trọng với con trai bà.

“Bà ở đây, tôi đi gặp giáo sư John.” Lăng Duệ ấn Trịnh Dục Tú ép bà ngồi xuống hàng ghế để nghỉ ngơi. Từ lúc tới đây bà vẫn luôn luôn đứng, đi đi lại lại không yên.

“Tôi đi cùng ông Trịnh Dục Tú cũng sốt ruột muốn biết tình hình cụ thể của Trương Tú Anh.

“Bà ở đây, nhỡ con trai quay lại không thấy ai, nó sẽ buồn.” Lăng Duệ xoa xoa tay vợ.

“Tôi quên mất. Thế ông đi nhanh đi Mải mê muốn biết tình hình của Trương Tú Anh, Trịnh Dục Tú thiếu chút nữa thì quên mất lời dặn trước khi đi của Lăng Quốc Thiên, vẫn là chồng bà suy nghĩ thấu đáo.

Sau Cơn hoan lạc, Trương Tú Linh nằm dài trên chiếc giường lớn, cuộc vận động kịch liệt đã làm tan rã chất kích thích trong người.

Giờ đây toàn thân cô ta chỉ còn lại cảm giác rã rời và dư vị của sự thăng hoa vẫn còn âm ỉ khắp da thịt. Cả căn phòng ngập tràn mùi vị của hoan lạc.

Trương Tú Linh ngửa mặt nhìn lên trần nhà được trang trí bằng những hoa văn kiểu trung cổ. Môi hé nụ cười thỏa mãn. Cũng chỉ có Đặng Triều mới thỏa mãn được cô ta triệt để.

Tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm cùng tiếng huýt sáo không ngừng, Trương Tú Linh khẽ nhếch mép, có vẻ Đặng Triều cũng có một buổi tối đầy kích thích và thỏa mãn. Xét về khía cạnh tình dục mà nói, hai người bọn họ quả là hợp rỡ nhau, tiếc rằng trong cuộc sống không chỉ có tình dục, vì thế hai người bọn họ vẫn chỉ thích hợp làm bạn tình hơn là một mối quan hệ nào đó nghiêm túc.

Chuông điện thoại rung lên. Trương Tú Linh uể oải với tay lấy điện thoại, là số lạ, Trương Tú Linh bật nút nghe. Đầu dây bên kia giọng của Chu Tài vang lên.

“Chào người đẹp, cô cho người truy đuổi tụi tôi?” Không để cho Trương Tú Linh kịp lên tiếng và các den đang ôn Ố

Chu Tài đã đi thẳng vào vấn đề, giọng hắn có phần hằn học và tức giận.

Chu Tài quả thực đang tức giận thật, hắn đã dò la được tin tức từ mấy tên côn đồ tại Ninh Thành rằng có một số người đang đi tìm hiểu thông tin của hắn. Nghi ngờ rằng đây là trò bẩn của Trương Tú Linh nên Chu Tài liền gọi điện thẳng cho cô ta.

“Anh nói gì, tôi không hiểu. Tiền đã chuyển đủ. Đường ai nấy đi.”

Trương Tú Linh lạnh giọng. Trong đầu cô ta bắt đầu hoạt động hết công suất để phân tích các thông tin.

1640136651247.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK