“Ba, mẹ! con về rồi ạ. Con xin lỗi vì nói dối ba mẹ là ra nước ngoài, do nhà Tiếu Tiếu có việc cô ấy phải ở nhà một mình không đành nên con đã nói dối ba mẹ để ở nhà của Tiếu Tiếu.” Trương Tú Linh bịa ra một cái cớ.
“Con ở nhà Tiếu Tiếu có phải lần đầu đầu, sao không nói thẳng với mẹ là ở nhà Tiếu Tiếu lại nói dối đi nước ngoài làm gì khiến ba con biết được lại thêm tức giận? Mau xin lỗi ba con đi.”
Hàn Thu Nguyệt không biết chuyện gì, chỉ nghĩ Trương Vân Sơn phát hiện ra Trương Tú Linh nói dối chuyện đi du lịch nước ngoài nên tức giận, vì thế bà ta nhanh nhảu nói với con gái nhận lỗi. .
“Mẹ con bà có thôi đi không?”
Trương Tú Linh đang định lên tiếng thì bị tiếng quát của Trương Vân Sơn làm cho hết hồn.
Cô ta thở phào chắc chuyện chỉ có vậy, nếu vậy thì cô ta cứ lấy nước mắt ra là có thể giải quyết được hết, từ xưa tới nay vẫn thế.
Nghĩ như vậy, gương mặt Trương Tú Linh lập tức đầm đìa nước mắt cô ta cố tỏ ra đáng thương, sụt sịt nói trong nước mắt.
“Ba, mẹ! nói dối ba mẹ là con sai, con xin lỗi ba mẹ, hức!”
Trương Tú Linh nói trong tiếng nấc.
Trương Vân Sơn nhìn một màn này, cảm thấy không hiểu nổi, từ xưa tới nay có phải ông ta đã bị những giọt nước mắt này làm cho mờ mắt rồi hay không.
Trong lòng ông ta có chút phân vân nhưng nghĩ lại đống tài liệu kia và những việc có liên quan tới Trương Tú Linh ông ta không kìm được giận dữ.
“Kìa ông! Con nó biết lỗi rồi ông xem chỉ có vậy mà tức giận lại hại sức khỏe.”
Hàn Thu Nguyệt thấy thái độ tức giận không hề giảm bớt của Trương Vân Sơn thì trong lòng cảm thấy không ổn, bà ta liền nói đỡ cho con gái.
“Bà tự xem con gái bà đi! Cũng tại bà, dung túng nó.”