Cô thực sự không dám tin vào điều này. Nhưng ngay từ khi sự việc xảy ra đã có quá nhiều điều trùng khớp khiến cô phải suy nghĩ như vậy.
Từ việc đột nhiên Trương Tú Linh rủ Trương Tú Anh mặc đồ đôi, từ trước đó tuy là chị em sinh đối nhưng về phong cách ăn mặc của hai người lại
hai trường phái khác nhau. Trương Tú Linh thiên về sự diêm dúa xa hoa còn Trương Tú Anh lại thiên về sự tối giản, tinh tế. Hôm đó là ngày cả hai tròn mười tám tuổi, cũng là ngày Trương Tú Anh nhận được giấy báo mình đạt học bổng toàn phần của trường đại học danh giá tại nước ngoài. Còn hai tháng chuẩn bị để lên đường nhập học. Trương Tú Linh đã chủ động tổ chức liên hoan cho Trương Tú Anh, còn nói để chúc mừng chị gái đã đạt được ước mơ, rồi là hãy thay đổi phong cách một lần hai chị em ăn mặc trang điểm giống nhau...
Trương Tú Anh cũng chiều lòng em gái, hơn nữa hôm đó cô đang rất vui vì thế cô quyết định thay đổi một lần, ai ngờ đó cũng chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô, cướp đi tương lai của cô. Khi tới nơi tố chức Trương Tú Anh mới
biết đó là quán bar dành cho dân chơi, từ nhỏ cô chưa từng tới những nơi như thế này, lúc đó cô mới biết Trương Tú Linh trước mặt ba mẹ thì là người con ngoan hiền nhu mì nhưng thực tế cô ta thường xuyên cùng lũ bạn tới những nơi ăn chơi thác loạn như thế này.
Trương Tú Anh muốn ra về nhưng Trương Tú Linh khóc lóc nói rằng cô ta đã chuẩn bị bữa tiệc này cho cô tốn bao nhiêu công sức lẽ nào chị lại phụ lòng. Trương Tú Anh mủi lòng liền ở lại, ngay Cốc rượu đầu tiên mà Trương Tú Linh đưa cho Tú ANh cô đã bị cô ta bỏ thuốc.
Mọi việc sau đó là mớ hỗn loạn không hồi kết. Có điều chắc chắn tấm ảnh cô hôn hít ôm hai tay hai người đàn ông không phải là cô.Vì cô gái trong ảnh nhìn vẫn còn tỉnh táo, còn Trương Tú Anh ngay sau cốc rượu đầu tiên đã đổ gục.
Lăng Quốc Thiên trầm ngâm.
“Như vậy mọi việc điều tra nên bắt đầu từ hành tung của Trương Tú Linh.”
Anh đưa tay ôm chặt Trương Tú Anh vào lòng, dù sao cô đã rất dũng cảm và tin tưởng anh khi kể lại tất cả những chuyện này với anh.Việc phải kể ra cho người khác kí ức đau khổ của mình đã là một việc cực kỳ khó khăn, anh biết cô không dễ chịu gì vì thế anh càng ôm cô thật chặt bàn tay khẽ VỖ lưng cô an ủi.
“Đừng lo, có anh ở đây.Anh sẽ giúp em tìm ra sự thật!” Giọng nói của anh tràn ngập dịu dàng, khiến trái tim của cô cũng dần bình ổn.
Ước gì cứ như thế này thì tốt biết bao, có một người đàn ông để dựa vào, có một vòng tay ấm áp ôm mình vào lòng. Nhưng cuộc sống của cô sẽ chẳng còn như những người bình thường khác. Cho dù anh yêu cô tới nhường nào, còn con cô, cô không thể rời xa con, anh có gia đình, có sự nghiệp anh cần con cái để nối dõi, còn cô không thể chia sẻ tình mẫu tử thêm ra, cô phải bù đắp cho con gái nhỏ của cô.
Trương Tú Anh bất giác thở dài nép vào lòng Lăng Quốc Thiên, cảm nhận hơi ấm ngắn ngủi bên anh.
Lăng Quốc Thiên cảm nhận được tâm trạng của cô, anh im lặng vỗ về cô. Trong đầu anh đang quay cuồng, rồi đây chân tướng sự thật sẽ như thế nào? Lăng Quốc Thiên càng muốn rõ ràng hơn ai hết. Người con gái đang nằm trong lòng anh không biết từ bao giờ đã từ từ từng bước từng bước xâm nhập vào tâm trí anh. Mỗi niềm vui, nỗi buồn của của cô đều khiến anh bận tâm.
“Anh, đeo mặt nạ này hẳn là khó chịu lắm. Khi nhà anh có thể cởi mặt nạ ra không?”
“Anh cởi mặt nạ ra SỢ dọa em chạy mất.” Lăng Quốc Thiên thấy Trương Tú Anh đã thay đổi sự chú ý, anh cũng nhiệt tình đáp lại để cô dứt khỏi những suy nghĩ không vui kia.
“Em không sợ, khuôn mặt anh thế nào đối với em đều đẹp cả” Trương Tú Anh ngước lên nhìn anh, đưa tay vuốt ve lớp da của mặt nạ.
“Được! một ngày gần đây sẽ cho em thấy. Lúc ấy đừng rời bỏ anh đấy”
“Em nhất định không. Lúc nào anh cũng bảo để sau, em chờ tới bao giờ?” Trương Tú Anh phụng phļu.
“Vợ bị mệt, chồng xin nghỉ làm cho vợ có gì sai sao?” Lăng Quốc Thiên mở to mắt ngây thơ vô tội hỏi cô.
“Không sai, không sai, anh thì có bao giờ sai đâu. Em biết nói thế nào với tên đáng ghét Thịnh Thiên Vỹ đây. Câu sau của Trương Tú Anh gần như thì thầm, tự lẩm bẩm với bản thân mình. Nhưng không may là tai của Lăng Quốc Thiên rất thính.Anh đã nghe được sự băn khoăn cả câu trù ẻo của cô đối với Thịnh Thiên Vỹ. Lăng Quốc Thiên mím môi cười.
“Sao thế? Em có vẻ rất bất mãn với sếp tổng của em nhỉ?”
“Lại còn không, hắn ta ngoài đẹp trai ra thì còn lại là một tên xấu xa, lưu manh” Trương Tú Anh xả ra, sự ghét bỏ Thịnh Thiên Vỹ có vốn phải để trong lòng, giờ đây vừa hay có người để cô có thể rửa hận.
“Nếu chồng em cũng đẹp trai như hắn thì em thấy thế nào? Em thích người đẹp trai mà còn đòi anh bỏ mặt nạ.” Lăng Quốc Thiên làm ra vẻ tổn thương với cô.
“Không phải thế, hắn đẹp trai thì có liên quan gì tới em. Đẹp thì cũng chỉ để ngắm thôi, con người mới là quan trọng, gương mặt anh thế nào cũng được miễn em thấy ổn là được.” Trương Tú Anh vừa nói vừa xoa xoa gương mặt anh.
“Vậy nếu anh còn đẹp trai hơn cả Thịnh Thiên Vỹ thì em có đồng ý thử hẹn hò với anh không?” Lăng Quốc Thiên đổi chủ đề còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Trương Tú Anh tưởng anh đã quên mất việc này. Nghĩ tới việc mặt anh bị thương nếu cô gật đầu thì chắc chắn cô sẽ không phải hẹn hò với anh. Nhưng như vậy khác gì xát muối vào vết thương của anh. Trương Tú Anh đưa tay chủ động ôm vòng eo rắn chắc của anh, cô hơi xấu hổ nên khuôn mặt nhỏ nhắn vùi chặt vào ngực anh lí nhí.
“Không cần anh phải đẹp trai hơn Thịnh Thiên Vỹ, em sẽ đồng ý thử hẹn hò với anh. Nhưng em có một việc cần cho anh biết. Sau đó anh tự quyết định cũng chưa muộn”.
Trương Tú ANh quyết định nói với anh chuyện mình có con, dù sao cô vẫn luôn là người thẳng thắn, không thích sống khi phải dấu diếm người khác. Nếu đau thì cũng đau một lần rồi thôi. Sáu năm qua cảm giác phải sống dấu diếm mọi thứ khiến cô đủ mệt mỏi rồi. Tùy anh quyết định vậy.
“Sau sự cố đêm đó, em đã có bầu, ba mẹ bắt phá nhưng Vú Từ đã giúp em giữ lại đứa bé. Em biết đứa bé sẽ khiến cuộc sống của em bị đảo lộn nhưng em chưa bao giờ hối hận về điều đó, con bé là con của em, là bảo vật của riêng em.Vì thế em chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện sẽ yêu đương hay kết hôn với người đàn ông nào.”
Lăng Quốc Thiên cảm nhận vòng tay đang siết chặt lấy eo mình, ngực anh có chút ẩm ướt. Cô vậy mà lại khóc.
Anh nâng cằm cô, lau đi những giọt nước mắt của cô.
“Người anh muốn hẹn hò là em, tuy anh chưa xác định được tình cảm thật sự trong lòng mình tới đâu, nhưng anh chắc chắn, những chuyện quá khứ của em anh không để ý.Việc em có con cũng là việc anh không thay đổi được. Cái duy nhất anh có thể thay đổi chính là tình cảm của anh dành cho em.Vì thế đừng ngại, hãy chấp nhận anh, cho cả anh và em một cơ hội, cùng mở lòng ra đón nhận nhau. Nếu sau đó em hối hận, anh sẽ không níu kéo em” .
Lăng Quốc Thiên dựa trán mình vào trán Trương Tú Anh, hai tay quàng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cứ như vậy hai người nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Lăng Quốc Thiên cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Trương Tú Anh cũng tự nhiên đáp lại, hai người như đã quen biết với nhau từ rất lâu rồi.
Cơ thể này quen thuộc biết bao nhiêu.
Trương Tú Anh nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn của anh.