“Nếu anh không nghĩ vậy thì sao?” Lăng Quốc Thiên hỏi lại cô.
“Anh không nghĩ vậy thì anh muốn nghĩ như thế nào? Em nghĩ chúng ta vẫn nên trở về trạng thái trước đây thì tốt hơn” TRương Tú Anh vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của anh.
Lăng Quốc Thiên thở dài, đẩy Trương Tú Anh cách anh ra một chút, anh giữ cho cô nghiêng người rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói một cách nghiêm túc.
“Em nghe cho kỹ những lời anh sắp nói đây. Thứ nhất anh không thích chuyện tình một đêm. Thứ hai đã từ rất lâu rồi anh không rung động trước bất kỳ cô gái nào, cho tới khi gặp em, anh cảm thấy em có sức hút kỳ lạ đối với anh. Thứ ba đúng là tình cảm của anh giành cho em bản thân anh cũng không biết gọi nó là gì, nếu nói là yêu thì có lẽ chưa đủ, là thích... anh không chắc nhưng
chắc chắn anh có cảm tình đặc biệt với em.Với anh cảm giác này chưa từng xuất hiện với bất kỳ cô gái nào trong suốt cuộc đời anh.Vì vậy anh tin đây là tiền đề cho một mối quan hệ đi xa hơn. Chúng ta có thể thử hẹn hò được không?”
“Trước khi về nước em đã xác định mục tiêu của em khi trở lại Ninh Thành, trong kế hoạch của em không có chỗ cho hai từ hẹn hò hay yêu đương.Vả lại em cũng không xứng để yêu ai? Câu thứ hai Trương Tú Anh nói rất nhỏ, cô cụp mắt xuống hàng mi dài khẽ rung.
Lăng Quốc Thiên thu hết biểu cảm của cô vào tầm mắt, anh hiểu vì sao cô lại có ý nghĩ như vậy, nhưng cô không nói ra anh cũng sẽ không tự nhiên nhắc tới. Nếu thực sự anh yêu có thì chuyện đứa bé bản thân anh thấy việc cô có con cũng không sao nhưng hiện tại anh không thể nói với cô những lời như vậy, bởi bản thân anh cũng chưa xác định được rõ ràng tình cảm trong lòng mình, tiếp nữa những chuyện trong quá khứ của cô và cả của anh vẫn còn những điểm mờ.
Khi nói chuyện với Kỳ PHương Nhan sự nghi ngờ trong anh vẫn còn đó. Nếu anh là người đàn ông đêm đó xảy ra quan hệ với cô thì con của cô chính là con của anh, điều này phá bỏ được rào cản trong lòng cô về chuyện có con riêng. Nhưng nếu là như vậy anh lại không dám nhìn cô, bởi anh chính là người đã phát nát cuộc đời cô, là nguyên
nhân của mọi đau khổ trong cuộc đời của cô trong suốt sáu năm qua.
Lăng Quốc Thiên trở nên trầm mặc, anh ôm lấy đầu cô, để má cô áp vào vòm ngực rắn chắc của anh, thì thầm. .
“Em yên tâm, dù như thế nào thì anh vẫn sẽ ở bên em. Nếu em cần bất cứ sự hỗ trợ nào hãy nói với anh. Chuyện sáu năm trước có phải có ẩn tình gì không?” Mặc dù đã biết ít nhiều nhưng anh vẫn muốn nghe tự cô nói ra.
Nếu cô tin tưởng anh cô sẽ nói ra với anh.
Trương Tú Anh cũng biết mọi việc của cô sáu năm trước cả Ninh Thành này đều biết, không lẽ Lăng Quốc Thiên không biết. Cô áp má vào ngực anh chầm chậm kể cho anh nghe chuyện sáu năm trước, rất bình tĩnh bởi chuyện đó cô đã chấp nhận nó xảy ra với cuộc đời mình.
“Em nghi ngờ có người hãm hại em?” Lăng Quốc Thiên hỏi.
82