“Lát nữa cô có thể ngồi theo xe của khách sạn về trước, mọi việc ở đây đã có những người khác làm rồi.” Thịnh Thiên Vĩ vừa nói vừa nâng cô ta dậy dìu tới chỗ ăn cơm.
“Nhưng tôi muốn ở đây, tôi không thể bỏ lại công việc để về một mình được.”
Trương Tú Linh cố ôm chặt cánh tay rắn chắc của Thịnh Thiên Vĩ, qua lớp áo cô ta có thể cảm nhận được cơ bắp rắn trắc của anh, trong lòng lại nhộn nhạo.
“Tùy cô, nhưng tôi nói trước, lát nữa mọi người sẽ tỏa đi xa hơn, cũng không còn người có thời gian để ở lại cùng cô. Nếu cô không ngại ngồi một mình thì có thể cho chúng tôi cùng về”
“Vậy được, tôi sẽ ngồi ở đây, thỉnh thoảng Thịnh tổng qua xem tôi một chút là được.” Trương Tú Linh liếc anh.
“Tùy cô” Thịnh Thiên Vĩ đáp cộc lốc, thả cô ta xuống chỗ tấm nilon trải ra dưới đất làm chỗ ăn Cơm của đoàn.
Thịnh Thiên Vĩ bước tới chỗ người nhân viên của khách sạn nói với anh ta.
“Cô Trương không về cùng hai anh. kHả năng hôm nay công việc sẽ xong muốn. Sau bữa trưa đoàn người của khách sạn cứ thu dọn về trước.”
“Chúng tôi biết rồi, Thịnh Tổng” Người quản lý quay đi. Được nửa chừng anh ta quay lại nói với Thịnh Thiên Vĩ..
“Thịnh tổng, tôi nghĩ mấy tiếng nữa sẽ có bão cát, Thịnh tổng nên cẩn thận một chút.” Người quản lý không tự nhiên lắm khi nói điều này. Thịnh Thiên Vĩ khó hiểu nhìn anh ta.
“Anh nghe dự báo thời tiết hay anh đoán?” Thịnh Thiên vĩ hỏi lại anh ta, bởi trước khi lên đường anh cũng tìm hiểu thông tin thời tiết trong ngày, không thấy nhắc tới nguy cơ có bão cát.
“Là... tôi tự đoán, theo kinh nghiệm của tôi. Mà thôi, tôi chỉ đoán vớ vẩn, Thịnh tổng đừng để tâm.” Người quản lý nói xong quay người rời đi.
Anh ta vốn là dân bản địa, sinh ra và lớn lên. trên sa mạc.
Từ bao đời nay, những người dân trên sa mạc tồn tại được bởi họ dựa vào những kinh nghiệm đúc rút được để sống chung với tự nhiên. Ban ngày nhìn ánh nắng có thể biết được trời hạn trong bao lâu, ban đêm nhìn sao để đoán xem ngày mai thời tiết như thế nào.
Dần dần anh ta cũng không tự tin để nói với mọi người nữa. Lần này anh ta buột mồm ra nói với Thịnh Thiên Vĩ vì anh ta thấy Thịnh Thiên Vĩ tuy là sếp lớn, là người nhiều tiền nhưng thái độ với những người làm như anh vẫn rất điềm đạm không tỏ vẻ khinh bỉ.
Thịnh Thiên Vĩ nhìn theo anh ta, biết anh ta là người bản địa chắc chắn sẽ có kinh nghiệm của riêng mình. Mặc dù không tin lắm nhưng anh vẫn nói theo.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý”
Người quản lý nghe được câu nói này từ miệng Thịnh Thiên Vĩ, anh ta ngạc nhiên, vui sướng quay lại nói với Thịnh Thiên Vĩ.
“Tôi cũng chỉ là dựa vào kinh nghiệm học được từ cha ông mà đoán vậy, có thể sẽ không chính xác nhưng Thịnh tổng vẫn nên đề phòng một chút. Tôi đi trước.” Anh ta toét miệng cười vui vẻ rời đi.
Thịnh Thiên Vĩ nhìn bóng lưng anh ta, đảm chiều.
Bữa trưa được giải quyết nhanh gọn ngay trên mặt đất. Mọi người có ba mươi phút để nghỉ ngơi trước khi vào việc. Thịnh Thiên Vĩ thấy Trương Tú Anh đang ngồi nghỉ dưới mái hiên của một ngôi nhà chắc trước đây là quán cà phê, liền tiến tới đưa hộp kẹo cao su ra trước mặt cô.
“Ăn không?”
“Cảm ơn” Trương Tú Anh đưa tay nhón một chiếc kẹo bỏ vào miệng.
Từ sau khi cùng ngắm sao, quan hệ của Trương Tú Anh và THình Thiên Vĩ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cả hai không còn thái độ cứ thấy nhau là tỉa tót, phòng thủ như trước. Thịnh Thiên Vĩ cũng không trêu đùa cợt nhả với cô như trước nữa.
“Lát nữa tôi sẽ đi ra phía nam xem xét một chút.” Trương Tú Anh chỉ tay về phía mấy ngôi nhà đổ nát phía nam thị trấn.
“Tôi đi cùng cô” Thịnh Thiên Vĩ đáp lời cô.
“Không cần, anh còn nhiều việc phải làm, ở đây cũng không có ai ngoài chúng ta.Anh không cần lo cho tôi.” Trương Tú Anh thẳng thắn từ chối. Họ đang làm việc, mỗi người trong đoàn đều có những công việc khác nhau, khối lượng công việc rất nhiều, không có chỗ cho sự ỉ lại, nũng nịu, yếu đuối.Và lại Trương Tú Anh cô cũng không phải là người yếu ớt tới nỗi đi mỗi bước phải có người đi kèm như vậy.
“Thôi được, nhưng có chuyện gì thì phải gọi tôi ngay”
Thịnh Thiên Vĩ lấy từ trong ba lô ra một chiếc bộ đàm quàng vào cố Trương Tú Anh.
“Được!” Trương Tú Anh không từ chối, dù sao có thêm một phương tiện liên lạc cũng tốt hơn.
Từ sau Trương Tú Linh đã nghe được cuộc nói chuyện của Trương Tú Anh và THình Thiên Vĩ. Lát nữa chỉ cần Trương Tú Anh đứng lên cô ta sẽ báo tin ngay cho nhóm Chu Tài, Xem lần này Trương Tú Anh còn thoát đi đâu.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người bắt đầu tản ra, ai vào việc nấy. Trương Tú Anh khoác ba lô của mình trên vai đi về rìa phía nam của thị trấn. Để tránh ba lô nặng cô để bớt đồ đạc lại chỉ mang theo hai chai nước, chút lương khô, một chiếc đèn pin, điện thoại di động, điện thoại vệ tinh và chiếc bộ đàm đeo ở CỔ.
Nhận được tin báo từ Trương Tú Linh, nhóm Chu Tài cũng lặng lẽ di chuyển về phía nam.
Sở dĩ Trương Tú Anh đi ra phía nam bởi ở đây khi xem bản đồ cô phát hiện ra có một giếng khoan nước bỏ hoang. Nếu cô không làm thì muốn khoan được giếng để có nước trên sa mạc phải tốn rất nhiều chi phí.
Cô muốn xem giếng này còn hoạt động được không. Nếu còn thì thực sự cho thấy có thể đặt được trụ sở ở đây lâu dài, bởi nước luôn là vấn đề rất quan trọng đối với người trên sa mạc. Nếu có nguồn nước thì sẽ tiết
kiệm được rất nhiều chi phí vận chuyển nước từ nơi khác tới, cả chi phí xây dựng nơi tích trữ nước nữa.
Men theo những con đường hoang ngang dọc, Trương Tú ANh đã nhìn thấy khu nhà có chiếc giếng ngay trước mắt. Từ lúc bước vào nhánh đường này, Trương Tú Anh luôn có một cảm giác bất an, giống như có con mắt đang dõi theo mình.
Tiếng loẹt xoẹt của bộ đàm vang lên, là giọng của Thịnh Thiên Vĩ, hỏi cô mọi việc vẫn ổn chứ. Trương Tú Anh mọi việc vẫn ổn, báo với anh mình. đã tìm thấy giếng nước.
Bỗng dưng phía sau có tiếng động, Trương Tú Anh chưa kịp quay lại đã cảm thấy một vật nặng đập mạnh vào gáy.
Trước mắt tối sầm lại, cô ngất đi. Kế hoạch của bọn Chu Tài là sẽ xông ra bắt trói Trương Tú Anh, nhưng chính cuộc nói chuyện bộ đàm với Thịnh Thiên Vĩ đã khiến bọn chúng thay đổi cách thức bắt cô.
Nếu xông ra bắt trói cô, trong quá trình vật lộn không may bật bộ đàm lên thì sẽ hỏng hết mọi việc vì vậy cách tốt nhất là đánh lén, làm cho cô ta ngất đi sau đó mang cô ta về căn cứ của chúng.