Liền ngả ghế lái sau đó biến bị động thành chủ động kéo Trương Tú Linh nằm lên người mình bắt đầu mút đầu lưỡi của cô ta.
Không khí trong xe chẳng mấy chốc mà nóng rực, chiếc xe lắc lư theo cử động của hai người trên xe. Bên ngoài ngay gần đó ngọn lửa cháy rừng rực, lửa cháy càng to nhịp độ trong xe càng tăng.
Trong con người Đặng Triều hình như có một khoái cảm mãnh liệt, sự kích thích không lý giải được khi tưởng tưởng ra cảnh cháy trong kia càng khiến hắn phấn khích và hành động kịch liệt trên người Trương Tú Linh.
Cả hai như hai con thú săn mồi đang cùng nhau làm tình và thưởng thức sự đau đớn của con mồi dưới sức mạnh của mình.
Xong việc, Trương Tú Linh chỉnh trang lại váy sau đó nhìn ngọn lửa vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Đây là nhà máy in cũ vì thế toàn vật liệu dễ bắt lửa, lại thêm mấy can xăng của bọn Đặng Triều, e rằng cứu hỏa có tới thì cũng còn lâu mới dập được lửa.
“Liệu bọn chúng có thoát được không?” Trương Tú Anh mơ hồ hỏi Đặng Triều.
“Em xem, lửa thế kia, không chết cháy thì cũng chết ngạt.”
Đặng Triều trả lời Trương Tú Anh đầy tự tin sau đó cả hai lái xe rời đi.
Mặt trời đã ngả về phía tây, không khí nóng nực càng thêm ngặt ngạt, chiếc xe thương vụ màu đen đeo biển số giả lao vút đi để lại phía sau cả một bầu trời rực lửa.
Lăng Quốc Thiên trở lại bệnh viện cũng đã gần nửa đêm, cuộc gặp với Đoàn Đức kéo dài hơn dự kiến.
Từ lâu Đoàn Đức đã nổi tiếng là kẻ hành động thận trọng, nham hiểm và không từ thủ đoạn.Vì thế thay vì để một mình Lisa ra mặt Lăng Quốc Thiên lấy thân phận của Thịnh Thiên Vỹ - Chủ tịch US trực tiếp gặp gỡ với Đoàn Đức.
Đúng như những gì Lăng Quốc Thiên dự đoán, Đoàn Đức đã quan sát US một thời gian, xét về thực lực tại Ninh Thành hiện tại cũng chỉ có US mới có đủ thực lực để đối đầu với Lăng thị.
Ở Ninh Thành Lăng thị có quan hệ tốt với hầu hết các tập đoàn lớn vì thế việc US mới ở nước ngoài vào cũng là một lợi thế, bởi US chưa có hợp tác trực tiếp nào Với Lăng Thị, nên cũng không sợ vì ảnh hưởng lợi ích mà US từ chối bắt tay với tiêu thị..
Đoàn Đức quả là con cáo già khi tìm tới US khi muốn đối đầu Lăng Thị, chỉ là nhân tính không bằng trời tính, hắn không biết ông chủ thực sự của US và Lăng thị lại chỉ là một người.
Lăng Quốc Thiên về phòng riêng của mình ở bệnh viện đeo thêm chiếc mặt nạ sau đó vội vã tới thẳng phòng bệnh của Trương Tú Anh.
Trịnh Dục Tú thấy con trai đã tới bà đứng dậy nhường ghế cho anh còn mình thì đi ra ngồi trên Sofa bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Quốc Thiên.
“Mọi việc có thuận lợi không con?”
Trịnh Dục Tú vừa mở hộp giữ nhiệt vừa nói chuyện với Lăng Quốc Thiên. Nhìn con trai đi đi lại lại giữa công ty và bệnh viện như con thoi bà cũng xót xa trong lòng. Nhưng làm người đàn ông phải trải qua những lúc như thế này thì mới trở nên vững trãi được.
“Cũng tốt mẹ ạ. Lúc con đi vắng cô ấy có vấn đề gì không mẹ?”
Lăng Quốc Thiên trả lời qua loa, điều anh quan tâm là biến chuyển trong bệnh tình của Trương Tú Anh.
“Con bé tỉnh dậy một lần, đã có phản ứng tốt với mọi thứ. Bác sỹ John nói, với tình hình này chỉ hai ngày nữa là có thể tiến hành cai ô xi cho con bé. Kết thúc việc thở xâm nhập, con bé sẽ có thể giao tiếp bằng lời được. Con qua đây ăn một chút đi, đồ ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi”
Trịnh Dục Tú đã bày biện xong đồ ăn trên bàn, một món canh gà hầm, một chút cơm, một món xào, một món mặn.
“Vâng mẹ!”
Lăng Quốc Thiên buông tay Trương Tú Anh đứng dậy đi ra phía số ra ngồi xuống, anh không muốn để mẹ phải quá lo lắng vì mình, nên ra ăn uống qua loa một chút.
“Mẹ, mẹ cũng về nghỉ đi, ở đây có con rồi.” Rất nhanh Lăng Quốc Thiên đã ăn xong, anh dọn gọn đồ đạc rồi giục Trịnh Dục Tú ra về.
“Được rồi, vậy mẹ về, có việc gì nhớ báo cho mẹ ngay nhé”
Trịnh Dục Tú vỗ vỗ tay con trai rồi xách túi đồ ra về. Người vệ sỹ đứng ngoài thấy bà đi ra vội vàng đỡ lấy giỏ đồ sau đó gọi tài xế chuẩn bị sẵn xe cho bà.
Phòng bệnh rộng mênh mông còn lại một mình Lăng Quốc Thiên.Anh ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh vuốt ve bàn tay đeo đầy kim truyền của Trương Tú Anh.
Bình thường tay cổ vốn nhỏ, giờ đây lại cắm đầy kim, nhìn rõ từng mạch máu qua làn da trắng xanh, nhìn càng chói mắt.
Lăng Quốc Thiên xót xa nhìn cô vẫn đang thiềm thiếp, thỉnh thoảng có nhíu
mày chắc là cơn đau hành hạ, trán cô lấm tấm mồ hôi, anh lấy chiếc khăn lau khô cho cô cứ như vậy. Không biết bao lâu sau Lăng Quốc Thiên gục đầu bên giường bệnh thiếp đi.
Trong lúc mơ màng anh cảm nhận có ai đó khẽ nắm bàn tay anh, Lăng Quốc Thiên giật mình tỉnh dậy, không phải anh nằm mơ, mà là Trương Tú ANh đang mở mắt nhìn anh, bàn tay cắm đầy kim truyền của cô được anh nắm suốt đêm cũng đang khẽ cử động nắm lấy tay anh.
Thấy anh tỉnh ngủ đôi mắt cô chớp chớp, vẻ vui mừng lộ rõ trên khóe mắt.
Lăng Quốc Thiên không tin vào mắt mình, vừa vui sướng vừa ngạc nhiên, anh nắm bàn tay cô nhưng lại sợ cô đau nên mọi cử chỉ trở nên luống cuống không khác gì một chàng ngốc khiến đuôi mắt Trương Tú Anh càng cong lên.
Lăng Quốc Thiên vừa nhìn cô vừa hỏi một loạt câu hỏi những câu hỏi có/không như cách bác sỹ John giao tiếp với cô khi trước.
“Em có nhớ anh là ai không?”
Lăng Quốc Thiên hỏi xong liền hồi hộp chờ câu trả lời của Trương Tú Anh. Khác với bác sỹ John dạy cô.
Mắt Thương Tú ANh vẫn nhìn thẳng vào Lăng Quốc Thiên đầu cô khẽ gật. Dù cử động rất nhẹ thôi nhưng cũng đua khiến Lăng Quốc Thiên vui sướng phát điên.
“Em đau nhiều không?” Trương Tú Anh lại gật gật đầu rồi như SỢ Lăng Quốc Thiên lo lắng cô lại lắc lắc mắt vẫn nhìn anh đầy tình cảm.
Lăng Quốc Thiên hiểu được biểu cảm của cô, anh nắm tay cô chặt hơn một chút, đưa tay cô lên miệng mình hôn không ngớt, trong lúc này anh không khác gì một người đàn ông bình thường, lúng túng không biết phải hành động như thế nào
mới đúng. Mắt anh đã đỏ lên rớm rớm nước.Với những giao tiếp như thế này là anh yên tâm cô sẽ không sao, không ảnh hưởng tới trí nhớ, cũng sẽ nhanh khỏe lại thôi.
Các máy móc trên người Trương Tú Anh đều được nối trực tiếp với phòng bác sỹ trực vì thế mọi diễn biến trong sức khỏe của bệnh nhân đều được bác sỹ cập nhật ngay lập tức.
Lần này Trương Tú ANh tỉnh lại lâu hơn lại có thể khẽ cử động được đầu, bác sỹ John lập tức cùng một số bác sỹ khác tới phòng kiểm tra cho Trương Tú Anh.
Lăng Quốc Thiên đứng sát bênh cạnh quan sát mọi thao tác của các bác sỹ, trên những gương mặt nghiêm túc của họ không còn biểu hiện căng thẳng như ngày hôm trước mà thay vào đó là gương mặt nhẹ nhõm. Xong một vòng bác sỹ John quay sang Lăng Quốc Thiên nói với anh.
“Tình hình tiến triển nhanh và khả quan hơn cả dự đoán, ý trí sống của cô ấy thật mãnh liệt. Theo đà này, ngày mai tôi sẽ bắt đầu tiến hành cai oxi và rút máy thở xâm nhập cho cô ấy. CỔ cô ấy có thể cử động nhẹ như vậy có thể khẳng định dây thần kinh cột sống không bị ảnh hưởng. Cô ấy tỉnh táo, nhận biết được nhiều người. Như vậy não cũng không ảnh hưởng. Hai điều đáng lo ngại nhất đã không xảy ra. Chúc mừng cậu”
Bác sỹ John đưa tay bắt lấy tay anh.
“Giờ cậu có thể yên tâm được rồi. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Trước khi cùng đoàn người mặc áo blue rời đi. Bác sỹ John không quên dặn dò Lăng Quốc Thiên.