Thấy Trương Tú Linh mặt mày hớn hở đi ra, Trương Vân Sơn thở phào. Từ lúc cô ta đi cùng Trương Tú Anh, ông ta luôn thấp thỏm không yên chỉ lo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, uổng phí công sức của ông ta từ chiều tới giờ.
Theo phép lịch sự, Trương Tú Anh tiễn Trương Vân Sơn và Trương Tú Linh ra xe, trên đường đi ông ta còn cố dặn dò Trương Tú ANh phải giữ lời, và nhờ Trương Tú Anh nói với Lăng Quốc Thiên một lời về việc ra mặt với ngân hàng.
“Ngày mai là cuối tuần, ba sẽ liên lạc với ông nội xin phép ông, sau đó cho người tới đón con, đưa con tới chỗ ông ở. Con biết đấy, từ ngày bế quan ông không gặp bất kỳ ai, nhưng có lẽ ông sẽ
đồng ý gặp con” - Trước khi lên xe Trương Vân Sơn nói với Trương Tú Anh.
Trường Tú Anh không nói gì chỉ gật đầu ra vẻ mình đã hiểu.
Trương Tú Anh bước vào nhà, Lăng Quốc Thiên đã về phòng chuẩn bị đi tắm. Sau một hồi đối phó với người nhà, Trương Tú Anh như bị rút cạn sức lực. Cô nằm ra giường duỗi thẳng chân, mặc cho cơ thể được thả lỏng tuyệt đối. Sao nói chuyện với người nhà mà lại mệt mỏi tới vậy.
Khi Lăng Quốc Thiên ra khỏi phòng tắm, Trương Tú Anh đã thiu thiu ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm có mơ màng mở mắt nhìn anh.
Làng Quốc Thiên thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô trong lòng không khỏi có chút chua xót.Anh lại gần giường đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô. Trương Tú Anh thấy hành động thân mật của anh nhưng cô không hề tránh né, ngược lại cô có cảm giác được bình an.Anh vừa tắm xong, bàn tay mang theo hơi ẩm và ấm áp khẽ áp lên má cô. Thấy cô không có phản ứng anh cũng không có hành động gì khác hơn. Hai người cứ thế im lặng, lấp đầy khoảng không gian trong phòng bằng sự thấu hiểu vô hình mà chính họ cũng không tưởng tượng ra được. Chỉ thấy cảm giác này thật dễ chịu và tự nhiên.
Trương Tú Anh đưa mắt xích lại gần phía anh
hơn một chút để tay anh đỡ phải với. Bất giác cô đưa tay vuốt ve tấm mặt nạ trên mặt anh. Miệng mấp máy lại thôi.
Thấy cô ngập ngừng anh mỉm cười với cô.
“Muốn nói gì với anh sao?” giọng anh dịu dàng hiếm có.
“Đeo mặt nạ cả ngày thật khó chịu, anh có thể bỏ nó ra khi ở nhà được không?” - Trương Tú Anh lấy hết can đảm đề nghị.
“Mặt anh xấu lắm, bỏ ra e rằng em sợ mà chạy mất.” - Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn cô.
“Em không sợ, anh cứ bỏ ra cho thoải mái”. Trương Tú Anh trả lời rất nhanh.
Hai người hơi sững lại một chút, họ đã thay đổi cách xưng hô với nhau một cách tự nhiên. Trương Tú Anh lúng túng. Lăng QUỐC Thiên phát hiện ra cách xưng hô mới trong lòng như có tiếng nổ lớn. Từ anh em thốt ra từ miệng anh một cách tự nhiên.
“em không sợ xấu nhưng anh sợ” - Lăng Quốc Thiên trốn tránh
“Không sao, em sẽ không chê anh, ngành thẩm mỹ bây giờ rất phát triển, em sẽ đưa anh đi làm lại khuôn mặt. Cho em xem gương mặt của anh đi mà, em không sợ thật mà” Trương Tú ANh nhõng nhẽo.
Nhìn thái độ có phần trẻ con nhõng nhẽo của
Trương Tú Anh, Lăng Quốc Thiên yêu chiều, bất giác đưa tay véo má cô một cái.
“Ngoan thì lúc nào đó sẽ cho em xem”
“Anh nhớ nhé, không được nuốt lời” - Trương Tú Anh hớn hở.
“Nào dậy đi tắm thôi mèo lười” - Lăng Quốc Thiên tiện tay kéo Trương Tú Anh. Không ngờ, lực kéo của anh hơi mạnh, cô lăn từ trên giường rơi luôn vào lòng anh, má cô sượt qua môi anh, lành lạnh. Hai người đối mặt nhau, mắt đối mắt. Tim Trương Tú Anh đập thình thịch trong lồng ngực. Lăng QUốc Thiên nhìn mặt cô đỏ lên, không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên môi cô. Môi anh chạm môi cô rất nhẹ, sự mềm mại của làn môi cô khiến Lăng Quốc Thiên tham lam muốn xâm chiếm nhiều hơn. KHông kịp nghĩ ngợi nhiều, anh ôm chặt lấy cô đặt xuống mỗi cô một nụ hôn sâu. Trương Tú Anh trợn tròn mắt trước hành động của anh. Nụ hôn tới quá bất ngờ cô không kịp chuẩn bị, Trương Tú Anh giãy dụa tránh nụ hôn của anh, cô ú ớ muốn phản kháng nhưng vừa mở miệng thì lại càng kích thích anh. Lăng Quốc Thiên nhân lúc đó tấn công vào miệng cô, lưỡi anh lách qua hai hàm răng của cô, khám phá khoang miệng cô, quấn quýt với lưỡi cô.
Kinh nghiệm tình trường gần như bằng không của Trương Tú Anh khiến cô không biết phản ứng thế nào, chỉ vừa giãy dụa vừa đưa tay chống vào
ngực anh. Ngực anh thật rắn chắc, qua làn áo mỏng cô có thể cảm nhận được từng thớ thịt mạnh mẽ, rắn rỏi. Ở tư thế mờ ám này cô còn có thể ngửi thấy mùi hương của sữa tắm man mát trên người anh. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Trương Tú Anh dần dần không còn phản kháng nữa, bắt đầu tiếp nhận sự xâm chiếm trong nụ hôn của anh.