Trương Tú Linh gằn giọng. Khác hẳn với vẻ cao cao tại thượng thường ngày, giọng điệu không khác dân chợ búa là mấy.
“Tốt nhất là không phải cô, đừng để tôi lần ra bất kỳ manh mối nào liên quan tới cô. Không thì đừng trách Chu Tài này không giữ lời”
Chu Tài cũng không phải dạng vừa, hắn vừa nhai kẹo cao su vừa gằn giọng.
“Tôi nói là tôi không làm, anh tính thế nào thì tính, tốt nhất là biến cho xa” Trương Tú Linh sắp mất kiên nhẫn.
“Thằng này còn chưa biến được đầu cô em, cô em định phủi tay với thằng này nhanh vậy sao?” Giọng Chu Tài cợt nhả qua điện thoại, hắn đang cười.
Trương Tú Linh có thể tương tưởng ra điệu cười nham nhở, hàm răng vàng khè vì hút quá nhiều thuốc của hắn.
“Tiền cũng đã nhận, giao kèo đã hết, anh muốn gì nữa?”
Trương Tú Linh nén giận, đối với loại người như Chu Tài tốt nhất không để dồn hắn vào đường cùng tránh cho cùng dứt dậu nếu còn có thể mềm dẻo được thì tốt nhất là cố mà nhịn nhục bọn hắn.
“Khoan! Cô em từ từ nghe thằng này nói đã. Giao kèo của cô em không rõ ràng. Mười triệu không đủ cho bọn anh đây.”
Chu Tài vẫn giữ giọng điệu vừa cợt nhả vừa đe dọa.
“Anh đừng có lật lọng, có tin anh lại vào tù tiếp không?”
Trương Tú Linh nổi điên, cô ta nhịn đủ rồi, mềm không được thì phải giở giọng cứng rắn ra với loại người này mới được.
“Ấy khoan! Cô em đừng nóng.Anh đây còn chưa nói hết. Mười triệu là tiền cho một mạng người bình thường, cô em không nói với anh đây đó là mạng của Lăng phu nhân. Hà hà hà..” Chu Tài cất tiếng cười khả ố, giáng một đòn quyết định vào Trương Tú Linh.
“Lăng phu nhân thì sao, dù sao thì anh cũng giết người rồi, cảnh sát tóm được thì anh cũng không hay ho gì đâu. Số tiền đó không phải là ít. Tốt nhất là đừng để tôi bịt miệng anh lại.”
Trương Tú Linh cũng không phải dạng vừa, cô ta cũng đã lường trước sự lật lọng của Chu Tài, chỉ không ngờ hắn lại lấy cái cớ này để moi tiền từ cô ta.
“Tùy cô em, không đưa tiền thì anh đây đành phải tới chỗ Lăng gia kiếm chút ít vậy. Để xem người của Lăng gia sẽ đối xử với cô em thế nào? Nể tình mấy lần hợp tác, anh đây có lòng báo trước cho cô em, thái độ của cô em với anh như này. Có chuyện gì xảy ra thì đừng trách anh đây không báo trước. Cho cô em mười hai tiếng để suy nghĩ” .
Không chờ Trương Tú Linh trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút. Chu Tài đã cúp máy.
Trương Tú Linh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt ngóm, trong lòng có chút hoảng SỢ, tuy tỏ ra cổng miệng nhưng thực tế cô ta cũng chỉ là một kẻ to mồm cậy thế làm sao đấu lại được với sự gian xảo và đường cùng của bọn người như Chu Tài.
Thêm chút nữa, dù Trương gia là gia đình giàu có thật, nhưng mọi tài sản đều nằm trong tay bố cô ta, Trương Tú Linh từ xưa tới nay cũng chỉ là cô tiểu thư được cho tiền tiêu xài xả láng chứ không phải là người đã được tự quản lý tài sản vì vậy số tiền mười triệu kia đối với cô ta cũng là cả một sự cố gắng.
Nếu cô ta rút tiền thêm từ công ty chắc chắn Trương Vân Sơn sẽ chú tâm.
Là người như Chu Tài là lũ người có lòng tham không đáy, nếu thỏa mãn hắn một lần thì sẽ có những lần tiếp theo. Cứ như vậy món nợ này bao giờ mới tính xong? Trừ khi hắn ta vĩnh viễn biến mất.
Nghĩ tới đây Trương Tú Linh siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt trở nên hung dữ.
Hai tay cô ta ôm đầu, tiền tiền tiền một lũ hám tiền. Lúc nào cũng chỉ biết đến tiền. Trương Tú Linh tức giận. Cô ta không hề hiểu được rằng với cách sống của cô ta dùng tiền để mua chuộc tất cả thì tất nhiên cô ta chỉ có những mối quan hệ liên quan tới tiền và lợi ích mà thôi.
“Em yêu! Có chuyện gì khiến em tức giận, hay anh vẫn chưa thỏa mãn em được. Để anh bù.”
Tiếng nhựa nhựa của Đặng Triều vang lên bên cạnh Trương Tú Linh, kèm theo đó là bàn tay to lớn thô ráp của hắn đã luồn vào trong chăn massage phần đùi non nhạy cảm của Trương Tú Linh. Mùi sữa tắm dành cho đàn ông nồng nồng Nộc thẳng vào mũi Trương Tú Linh.
Cô ta nhắm mắt hít vào một hơi.
Ngửa CỐ ra sau vươn tay kéo đầu Đặng Triều vào bầu ngực đang để trần lấp ló trong chăn của mình.
Những lúc tâm trạng như thế này, Trương Tú Linh thường trút tất cả mọi sự bực dọc, thù hận của mình vào việc làm tình.
Chỉ có khoái cảm thể xác mới có thể khiến cô ta tỉnh táo và quên đi cảm giác khó chịu. Mặt khác trong đầu cô ta cũng có những sự tính toán riêng.
Hiện tại Đặng Triều là người duy nhất có thể giúp cô ta đối phó với Chu Tài.Vì thế cô ta không tiếc gì để chiều chuộng hắn, làm cho hắn thỏa mãn cũng là làm cho cô ta được giải tỏa.
Một mũi tên trúng hai con con chim.
Lăng Quốc Thiên trở lại phòng chờ lúc đêm cũng đã khuya. Trên đường tới phòng riêng ở bệnh viện anh đã gặp bác sỹ John, ông nói rằng nếu nhanh thì cũng phải tám tiếng nữa Trương Tú Anh mới về phòng hậu phẫu.Vì thế anh yên tâm đi tắm rửa thay quần áo, và tranh thủ gọi Đặng Việt tới dặn dò một số công việc của công ty. Xong xuôi mọi việc cũng đã quá nửa đêm. Lăng Quốc Thiên vội vàng trở lại phòng chờ. Trịnh Dục Tú vừa đầu lên vai Lăng Duệ khẽ nhắm mắt, Lăng Duệ nắm bàn tay của Trịnh Dục Tú, cả hai đều yên lặng chờ đợi.
Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng bước tới, nói bằng khẩu hình với Lăng Duệ. Hỏi xem Trịnh Dục Tú ngủ rồi phải không. Lăng Duệ khẽ lắc đầu. Lăng Quốc Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hai người. Sau khi tắm rửa xong anh như một người khác, râu đã được cạo sạch, gương mặt có chút sức sống hơn trước rất nhiều.
Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Dục Tú mở mắt nhìn con trai, bà vốn chỉ nhắm mắt dưỡng thần
chứ không ngủ, vì vậy Lăng Quốc Thiên dù có rất nhẹ nhàng bà cũng có thể cảm nhận được. Trịnh Dục Tú ngồi thẳng dậy, đưa cho Lăng Quốc Thiên chiếc bình giữ nhiệt đựng canh gà của nhà hàng nổi tiếng trên phố cổ bà đã sai người mang tới.
“Con uống đi, canh gà ở hiệu con thích đây. Uống một chút cho hồi sức. Thời gian tới còn rất nhiều khó khăn, nếu không có sức khỏe mẹ e con sẽ không thể hoàn thành được việc gì? Trịnh Dục Tú đưa chiếc bình vào tay Lăng Quốc Thiên.
Lăng Quốc Thiên đỡ lấy chiếc bình cảm ơn mẹ rồi chậm rãi uống từng ngụm canh nhỏ. Canh gà ở quán này vốn là món anh luôn yêu thích, vị canh rất thanh đạm, thoảng hương thơm của thuốc bắc và hạt sen, nhưng tất cả đều rất vừa vặn, ngọt thanh, nước trong không váng mỡ.Anh Cố gắng uống nhiều một chút vừa là để cho Trịnh Dục Tú bớt lo lắng cũng là để tự mình có thêm sức lực.
“Ba đã trao đổi với bác sỹ John, về cơ bản tình hình tính mạng của Tú Anh không còn đáng ngại, tỷ lệ hồi phục hoàn toàn là khá lớn, việc có thể có di chứng như mất trí nhớ cũng có thể xảy ra nhưng chỉ là tạm thời và tỉ lệ không cao.Vì thế ba nghĩ tới lúc chúng ta báo cho Trương gia một tiếng rồi.”
Lăng Duệ vốn yên tĩnh từ nãy tới giờ, ông chờ cho Lăng Quốc Thiên uống xong bình canh mới lên tiếng. Lăng Quốc Thiên hiểu được ẩn ý trong quyết định của cha mình.Vấn đề ở đây không phải chỉ là báo cho Trương gia tình hình của con gái họ cho đúng với bổn phận mà mục đích chính ở đây cần báo ngay là để thăm dò thái độ của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt, từ đó có thể xác định được họ có liên quan tới việc hãm hại Trương Tú Anh hay không và cũng để tỏ rõ thái độ với Trương gia về việc từ nay Trương Tú Anh sống là con dâu Lăng gia thì chết cũng làm ma nhà họ Lăng.Việc chăm sóc Trương Tú Anh Lăng gia sẽ không mượn bất kỳ ai can thiệp, và Lăng gia cũng sẽ bằng mọi giá tìm ra thủ phạm và trừng trị kẻ đã gây ra việc này.
Lăng Quốc Thiên lặng lẽ gật đầu.
“Con nên lánh đi, để ba mẹ sẽ trực tiếp thông báo và gặp gia đình bên đó. Chư tới lúc con lộ mặt việc con và Thịnh Thiên Vỹ là một người trước Trương gia” Lăng Duệ vỗ vai Lăng Quốc Thiên.
“Còn ít nhất gần ba giờ nữa con bé mới được đưa về phòng hậu phẫu, con cứ yên tâm trở về phòng nghỉ, ngủ một lát. Ba mẹ sẽ đối phó với Trương gia. Con đừng lo lắng gì hết.” Trịnh Dục Tú vừa nói vừa đẩy Lăng Quốc Thiên về phía thang máy đi lên tầng thượng.
“Mọi việc ở đây nhờ vào ba mẹ” Lăng Quốc Thiên hiểu lời của ba mẹ nói, việc để lộ thân phận của anh lúc này là hoàn toàn không cần thiết. Đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, có tính chất quyết định đối với những việc mà anh đã tính toán và giăng bẫy bấy lâu nay.Vì vậy anh không thể để cho quá nhiều người biết về thân phận của mình được.
Trương gia.
Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt nằm trên giường, sau khi nghe chuyện từ VỢ tuy bán tín bán nghi nhưng cả hai ông bà đều không thể nào chợp mắt. Trong lòng nóng như lửa đốt. Trương Tú Linh có gọi điện về cho Hàn Thu Nguyệt nói rằng mấy ngày sắp tới cô ta sẽ cùng nhóm Tiêu Tiếu Tiếu, Hàn Giang Ngọc đi ra nước ngoài một chuyến. Việc này vẫn thường xuyên xảy ra nên Hàn Thu
Nguyệt cũng vui vẻ gật đầu, không quên chuyển vào tài khoản cô ta một số tiền không nhỏ. Còn dặn dò cô ta chơi thật vui.
Chuông điện thoại cố định đặt ở tủ đầu giường vang lên inh ỏi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Trương Vân Sơn quay sang nhìn Hàn Thu Nguyệt. Tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc đêm khuya luôn khiến cho người nhận lấy lên một dự cảm không lành. Trương Vân Sơn vội vã ngồi dậy, tay run run nhấc điện thoại.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông bà, chúng tôi sẽ tới ngay!” Trương Vân Sơn cúp máy, bàn tay khẽ run lên khiến ông phải đặt mấy lần chiếc ống nghe mới vào đúng vị trí.
“Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Hàn Thu Nguyệt nhìn thái độ của Trương Vân Sơn giọng bà ta cũng run lên.
“Tú Anh, nó gặp tai nạn, vừa phẫu thuật xong hiện đang nằm trong bệnh viện HyVọng. Là ông bà thống gia báo cho chúng ta biết. Xem ra tình hình rất nghiêm trọng” Trương Vân Sơn bật dậy bắt đầu thay quần áo.
Hàn Thu Nguyệt cũng lật đật rời khỏi giường.
“Chúng ta tới đó ngay bây giờ.Tôi đi cùng ông” Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng sửa soạn.
Trương Vân Sơn bấm số máy nội bộ trong nhà, ra lệnh cho quản gia chuẩn bị xe ngay lập tức.
Bệnh viện Hy Vọng.
Không khí im lặng, nặng nề bao trùm khắp hành lang bệnh viện. Ánh đèn trên hành lang chiếu xuống thứ ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí. Đêm thu, càng về khuya nhiệt độ càng giảm mạnh. Trịnh Dục Tú đưa tay kéo lại chiếc áo khoác ngoài của mình. Gương mặt bà nghiêm trang, không lộ quá nhiều cảm xúc trong nội tâm.
Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đứng lặng sau khi nghe Lăng Duệ tường thuật lại tình hình sức khỏe của Trương Tú Anh hiện tại.
“Con bé, vì sao lại ra nông nỗi này” Phải trải qua một lúc Hàn Thu Nguyệt mới lập cận phản ứng lại.
“Con bé đi công tác tại sa mạc Nam Thành, không may bị bọn người xấu bắt nhốt dưới hầm” Lăng Duệ trả lời Hàn Thu Nguyệt.
“Theo tôi được biết Lăng thị cũng không có hạng mục nào tại Nam Thành tại sao con bé lại tới đó công tác?” Trương Vân Sơn chất vấn.
“Chuyện kể ra thì hơi dài, con bé muốn tự lập,
không muốn đưa vào Quốc Thiên nên đã quyết đi làm tại US, như ông thông gia cũng biết. US đang có dự án hợp tác cùng Trương Thị các người ở hạng mục khai thác năng lượng tái tạo tại sa mạc Nam Thành. Con bé là người phụ trách chính của dự án này tại US.” Lăng Duệ đáp ngay.
Đôi mắt của Lăng Duệ và cả Trịnh Dục Tú kín đáo theo dõi từng thay đổi trên gương mặt của Trương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt.
“Có chuyện này sao? Ông có biết chuyện này không? Hàn Thu Nguyệt quay sang hỏi chồng. Càng ngày bà ta càng cảm thấy bất an. Nếu chuyện này là thật, chẳng phải cả Trương Tú Linh và Trương Tú Anh cùng tới một nơi.Vậy tại sao Trường Tú Linh không hề nói gì với bà về chuyện này. Tú Anh xảy ra chuyện Trương Tú Linh không lẽ nào lại không biết gì khi hai người cùng một đoàn công tác?
“Tôi không nắm được, chỉ biết chúng ta hợp tác với US còn đoàn công tác bao gồm những ai thì tôi không quan tâm lắm” Giọng Trương Vân Sơn thể hiện sự bất ngờ. Trong lòng ông ta cũng đang cùng có suy nghĩ như vợ mình. Tại sao không nghe Trương Tú Linh nói gì?
“Chúng tôi gả con vào Lăng gia, nếu Lăng gia các người không lo được cho con bé thì để chúng tôi đón con bé về.Vì sao lại để nó tới nơi nguy hiểm đó.”
Trương Vân Sơn cao giọng. Những ẩn tình liên quan tới Trương Tú Linh ông ta sẽ tự giải quyết với Trương Tú Linh. Còn hiện tại hiếm khi có cơ hổi nắm được điểm yếu của Lăng gia để nói chuyện cho ngang hàng, ông ta phải tận dụng ngay Cơ hội này để chiếm thế thượng phong trước.
Hàn Thu Nguyệt thấy Trương Vân Sơn cao giọng, trong lòng bà ta hơi chột dạ nên vội đưa tay kéo kéo tay áo của chồng.
“Nhưng con bé đã gây thù chuốc oán với ai? Vì sao người ta lại hãm hại con bé? Hay là bọn chúng đòi tiền chuộc mà Lăng gia các người không chịu đưa ra?” Trương Vân Sơn giằng tay ra khỏi tay Hàn Thu Nguyệt, tăng âm lượng của mình lên một bậc.
“Kia ông! Đây là bệnh viện đấy.” Hàn Thu Nguyệt vốn tính tình nhu nhược, yếu đuối, bà ta thấy chồng mất bình tĩnh thì cũng hoảng loạn liền tìm cách khiến ông ta bình tĩnh trở lại.