“Bà đây! Con từ từ nào, cẩn thận kẻo ngã” vú Từ từ trong bếp đi ra đỡ lấy thân hình mũm mĩm đang lao về phía mình.
“Bà đã dặn con rồi, đừng chạy kẻo vấp” tay bà đỡ vững được Tiểu Mỹ không ngớt dặn dò cô bé.
“Bà ơi, có phải là chú được mẹ cử tới đón bà cháu mình không bà?” Tiểu Mỹ quá phấn khích khi nghĩ sắp được gặp mẹ, cô bé nói liên hồi.
“Để bà xem, có lẽ là vậy”Vú Từ bước tới nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy đúng là người trong bức ảnh Trương Tú Anh gửi qua điện thoại cho bà, bà liền vội vàng mở cửa.
“Cậu là?”
“Chào vú Từ, con là Lăng Quốc Thiên, chồng của Tú Anh, con tới đón vú và Tiểu Mỹ về nước?
Lăng Quốc Thiên từ tốn nói. Sau khi nhìn vú Từ ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt bầu bĩnh đang núp sau lưng vú.
“Chào Tiểu Mỹ, chú là Lăng Quốc Thiên. Chú tới đón cháu và bà về với mẹ.” Lăng Quốc Thiên cúi người, đưa tay ra bắt tay Tiểu Mỹ. Cô bé ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn vú Từ chờ sự đồng ý của vú, sau khi nhận được cái gật đầu từ bà cô bé liền đưa bàn tay bé xíu, trắng mũm míp ra thẳng lưng bắt tay Lăng Quốc Thiên.
Bàn tay mềm mại nhỏ xíu nằm gọn trong tay mình, trong lòng Lăng Quốc Thiên dâng lên một tình cảm mãnh liệt muốn bế cô bé lên ôm thật chặt cô bé vào lòng.
Nhưng lại sợ cô bé chưa quen mà hốt hoảng nên anh đành kìm nén ý muốn đó lại. Đây là con anh, con gái của anh bằng xương bằng thịt. Cô bé xinh xắn, đáng yêu hơn gấp nhiều lần trong ảnh.
“Mời cậu vào nhà. Tôi cho Tiểu Mỹ ăn thêm bữa phụ rồi chúng ta lên đường”Vú Từ tránh người sang một bên nhường đường cho Lăng Quốc Thiên.
Căn nhà hai tầng đặc trưng của vùng ngoại ô, tuy nhỏ nhưng bài trí rất sinh động, ấm áp. Trên sàn nhà mấy chiếc va li lớn đã được đóng gói sẵn sàng.
Sau khi nhận được điện thoại từ Trương Tú Anh, vú Từ đã
“Vậy Tiểu Mỹ có xinh không chú?” Con bé lại hỏi.
“Tiểu Mỹ cũng rất xinh.” Lăng quốc Thiên không tiếc lời khen.
“Vậy giữa mẹ và Tiểu Mỹ ai xinh hơn ạ? Con bé vẫn chưa dừng lại.
Câu hỏi này khiến Lăng Quốc Thiên xoắn hết cả não.Anh chưa tiếp xúc với trẻ con nhiều, không hiểu được tâm lý của trẻ con, không biết phải trả lời như thế nào mới làm cô bé hài lòng. Nếu nói cô bé xinh hơn mẹ, chắc hẳn cô bé sẽ vui nhưng cũng có thể sẽ trách anh tại sao lại chê mẹ cô bé không xinh. Nếu nói mẹ xinh hơn bé thì anh cũng chưa tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
“ờ thì... Ờm.” Lăng Quốc Thiên lúng túng.
Một người đàn ông đứng đầu hai tập đoàn lớn, có thể hô mưa gọi gió, sát phạt trên thương
trường nhưng lại ấp úng trước một cô bé sáu tuổi. Lăng Quốc Thiên cũng phải giật mình với chính mình.
“Chú sợ trả lời kiểu gì cũng không vừa lòng Tiểu Mỹ phải không? Mẹ cháu là đẹp - phụ nữ thì phải đẹp. Còn cháu là xinh- trẻ con thì xinh. Thế nên không thể so sánh một người xinh với một người đẹp xem ai hơn ai được? hihi” Tiểu Mỹ tinh nghịch cười vang trước sự lúng túng của Lăng
Quốc Thiên còn Lăng Quốc Thiên thì á khẩu hoàn toàn trước lập luận không thể chính xác hơn của cô bé sáu tuổi này. Trong lòng không khỏi có chút tâm đắc đúng là con gái của ba có khác, khóe miệng anh bất giác cong lên.
“Tiểu Mỹ giỏi lắm, chú xin thua” Lăng Quốc Thiên đưa tay xin hàng, cả hai chú cháu cùng cười vang.
Bệnh viện HiVọng, Hành lang đang yên tĩnh bốc chốc ồn ào, Trương Tú Linh và Trịnh Dục Tú đang nói chuyện giết thời gian, Lăng Quốc Thiên gọi điện tới nói rằng ba người bọn họ đã xuống máy bay, sẽ tới thẳng bệnh viện vì Tiểu Mỹ muốn được gặp mẹ ngay.Anh báo trước vì máy điện thoại anh hiết pin lát nữa sẽ không liên lạc được. Hai người dùng câu chuyện nhìn ra cửa.
“Để mẹ ra xem có chuyện gì?” Trịnh Dục Tú
vừa nói vừa đứng dậy đi ra phía người vệ sỹ đang đứng trước cửa. Bà vừa ra tới nơi thì một vệ sỹ từ ngoài chạy vào.
“Thưa phu nhân, bên ngoài có một ông lão nhất quyết đòi vào đây, chúng tôi cản thế nào cũng không được, còn bị ông lão mắng cho không tiếc lời” Người vệ sỹ vừa thở vừa nói.
“Ông lão có nói mình là ai không?” Trịnh Dục Tú ngờ, nếu là một ông lão thì chỉ có thể là ông nội của Trương Tú Anh là nhiều khả năng nhất, ngoài ra không còn ai khác có thể tới thăm Trương Tú Anh ở đây.
“Ông lão nói, cứ vào báo với thiếu phu nhân là có ông nội tới.”
Trương Tú Anh ở trong phòng cũng đã nghe được từ ông nội? Trong lòng cô không khỏi hốt hoảng, làm sao ông nội biết chuyện, làm sao ông nội lại biết cô ở đây. Ông lại xuất hiện ở đây? Lăng Quốc Thiên và Tiểu Mỹ cùng Vũ Từ sắp tới đây rồi, điện thoại anh lại hết pin làm sao để báo cho anh lánh mặt đi tránh gặp ông nội được? Trong lòng Trương Tú Anh rối như tơ vò.
Trịnh Dục Tú vội vàng vào báo tình hình với Trương Tú Anh, vì cuộc hôn nhân của Trương Tú Anh không tổ chức lễ cưới, ông nội Trương Tú Anh lại đang bế quan trên núi nên những người ở phía Lăng gia cũng chưa từng gặp mặt ông chính thức.
“Tú Anh! Làm sao bây giờ, ông nội con hình như đang làm loạn ở bên ngoài” Trịnh Dục Tú vốn định ra tiếp đón, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bà nghĩ vẫn nên báo trước với Trương Tú Anh một câu thì hơn.
“Mẹ! Ông đã tới tận đây, chắc là đã biết chuyện con bị thương rồi, con có muốn trốn tránh ông cũng không được. Nhưng chỉ e lát