“Con cứ yên tâm dưỡng bệnh, mẹ và Quốc
Thiên sẽ luôn ở đây. Thấy khó chịu chỗ nào thì nói với mẹ nhé.”
“Biết tin em bị nạn mẹ đã bay về ngay trong đêm để chăm sóc em. Vậy nên em phải nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng bình phục nhé” Lăng Quốc Thiên vẫn nắm tay Trương Tú Anh không rời.
Trương Tú Anh chớp chớp mắt gật đầu. Cô không ngờ Trịnh Dục Tú lại bay ở tận nơi xa về đây để chăm sóc cho cô.
“Bệnh nhân mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, tránh giao tiếp nhiều ảnh hưởng tới quá trình hồi phục, bây giờ đã tới giờ tiêm thuốc và nghỉ ngơi của bệnh nhân. Đề nghị người nhà ra ngoài một chút để chúng tôi làm việc.”
Y tá đẩy xe thuốc đi tới. Nói với Lăng Quốc Thiên và Trịnh Dục Tú.
“Anh và mẹ sang phòng bên cạnh, em tiêm thuốc một chút, lát nữa anh quay lại” Lăng quốc Thiên lưu luyến rời tay Trương Tú Anh, cùng Trịnh Dục Tú trở về căn phòng chờ lúc nãy.
Anh bước thật nhanh vào phòng chờ, nét mặt dịu dàng ấm áp lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là gương mặt trầm tư.
Trịnh Dục Tú âm thầm theo dõi sự thay đổi tâm trạng thể hiện ra trên gương mặt của con trai. Bà lặng lẽ ngồi xuống ghế chờ đợi anh mở lời.
Lăng Quốc Thiên cũng ngồi xuống sô pha đối diện với Trịnh Dục Tú. Phải mất một lúc khá lâu, dường như để ổn định lại cảm xúc Lăng Quốc Thiên mới chậm rãi lên tiếng.
“Mẹ có nhớ hơn sáu năm trước, khi con vừa về nước chuẩn bị tiếp quản Lăng thị không?” Lăng Quốc Thiên mở đầu, giọng anh thật nhỏ, âm thanh trầm thấp vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Mẹ nhớ. Năm đó con mới hai mươi hai tuổi.” Trịnh Dục Tú bồi hồi nhớ lại tràng trai của bà sáu năm trước, so với anh bây giờ là hai người hoàn toàn khác hẳn.
“Năm đó, nhà họ Trương cũng xảy ra vụ bê bối liên quan tới Trương Tú Anh, chắc mẹ cũng có biết.” Lăng Quốc Thiên vẫn tiếp tục.
“Mẹ có nhớ, tên và hình ảnh con bé đầy trên mặt báo. Nhưng con nói chuyện đó bây giờ làm gì, dù sao lúc đó con bé còn trẻ người non dạ, có sai lầm cũng là chuyện bình thường. Vả lại mẹ tuy tiếp xúc với con bé chưa nhiều nhưng mẹ nghĩ con bé là người tốt, sự việc năm đó chắc chỉ do một phút bốc đồng”.
Trinh Dục Tú thấy con trai tự nhiên đề cập tới việc của Trương Tú Anh sáu năm trước, bà sợ anh có ý chê trách cô nên lại tìm mọi lý lẽ để biện minh cho sai lầm của cô.
“Mẹ nói đúng, cô ấy là người con gái tốt. Việc khi đó không phải do cô ấy làm.”
Lăng Quốc Thiên nhìn thẳng vào mắt Trịnh Dục Tú ánh mắt anh chưa bao giờ bình tĩnh tới thế.
Trịnh Dục Tú nín lặng, nghe từng lời từ chính miệng Lăng Quốc Thiên.
Mọi chuyện sáu năm trước xảy ra với Trương Tú Anh lần lượt được Lăng Quốc Thiên kể ra. Thì ra cô là nạn nhân trong một âm mưu do Trương Tú Linh - đứa con gái thiếu chút nữa trở thành con dâu bà nếu không có vụ tai nạn của Lăng Quốc Thiên hai năm trước.
Và kinh khủng hơn nữa, kẻ đã lấy đi đời con gái của Trương Tú Anh không ai khác lại chính là con trai bà Lăng Quốc Thiên.
Cả những gì Trương Tú Anh đã chịu đựng và vượt qua trong suốt sáu năm qua cũng được tăng quốc Thiên kể ra rành rọt.
Trịnh Dục Tú ngồi chết lặng, bà không thể ngờ tới một ngày lại có thể nghe được một chuyện. hoang đường tới như vậy.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi trong sự im lặng ngột ngạt, cả Trịnh Dục Tú và Lăng Quốc Thiên đều theo đuổi những cảm xúc riêng. Mỗi người đều cần một chút thời gian để có thể bình tĩnh lại.
“Con bé đã biết chuyện con chính là người đêm đó chưa?” Rất lâu sau, Trịnh Dục Tú lên tiếng.
“Chưa, cô ấy chưa hề biết.”
Lăng Quốc Thiên trả lời yếu ớt.
“Tại sao con lại điều tra về con bé?”
Trịnh Dục Tú hỏi vào trọng tâm, tuy sự thật là như vậy nhưng bà biết với tính cách của Lăng Quốc Thiên anh sẽ không tự nhiên làm những việc này.
“Ban đầu, khi con cưới Trương Tú Anh chúng Con đã thỏa thuận với nhau, đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng thời hạn một năm sau đó sẽ
ly hôn. Con cần một năm để t tìm ra chân tướng sự thật và vạch mặt kẻ đã hãm hại con, cũng là để giữ quan hệ với Trương gia. Con không ngờ Trương Tú Anh cũng đồng ý, cô ấy nói rằng cô ấy cần danh phận thiếu phu nhân Lăng gia để được
lại Ninh Thành và điều tra một số việc” Giọng Lăng Quốc Thiên đều đều, không nhận ra được là anh đang cảm thấy thế nào. .
“Sau một thời gian, chúng con tin tưởng nhau và bắt đầu cởi mở hơn, cô ấy đã kể cho con toàn bộ quá khứ của cô ấy. Cả những khó khăn mà cô ấy phải trải qua trong suốt sáu năm qua. Khi đó chính con đã hứa sẽ giúp cô ấy tìm ra chân tướng, đem kẻ hãm hại cô ấy ra ánh sáng.Ai ngờ..”
Lăng Quốc Thiên bỏ lửng câu nói, đầu anh gục xuống, hai bàn tay thon dài ôm lấy mặt.Anh thở ra một hơi rồi tiếp tục.
“Trong thời gian sống với nhau, càng ngày con càng có tình cảm với cô ấy, việc điều tra lại sự việc của sáu năm trước cũng không quá khó khăn. Con nghĩ khi đó, Trương Vân Sơn thật sự đã quá Vội vàng khi đố hết mọi chuyện lên đầu cô ấy. Lúc con phát hiện ra mình thực sự có tình cảm với cô ấy, sợ mất cô ấy thì cũng là lúc sự thật được điều tra ra. Lúc này đây con không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào?
Trịnh Dục Tú nhìn con trai đang ngồi trước mặt mình, lòng bà quặn lên những nỗi chua xót.
Ngay cả bà cũng không biết phải khuyên anh như thế nào.
“Lúc nãy con nói, sau đêm đó con bé có thai. Vậy đứa bé...” Trịnh Dục Tú bỏ lửng câu nói, bà không dám hỏi tiếp.
“Mẹ! Mẹ có cháu nội rồi, con được làm cha rồi. Cô ấy... cô ấy đã bất chấp tất cả để sinh đứa bé. Hiện cô bé đang ở Mỹ. Mẹ xem cháu mẹ này”
Nói tới đứa bé, gương mặt Lăng Quốc Tiên sáng bừng lên, anh mở điện thoại, đưa hình đứa bé cho Trịnh Dục Tú xem.
“Thật sao? Đây là cháu nội của mẹ thật sao?” Tay Trịnh Dục Tú run run, bà đưa từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh. Đôi mắt bà sớm đã đỏ hoe.
“Là con gái con đó mẹ, tên con bé là Trương Mỹ Mỹ.”
“Trương Mỹ Mỹ, cháu gái của mẹ. Nhà chúng ta nợ Tú Anh quá nhiều, phải làm sao đây?”
Trịnh Dục Tú không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô bé con.
Ngón tay bà run rẩy không ngừng.
Niềm vui này tới với bà quá đột ngột, Lăng gia mấy đời nay luôn vắng người, mấy năm nay Lăng Quốc Thiên xảy ra chuyện bà vẫn luôn mong muốn anh sớm lập gia đình sinh con, nhưng bà không dám tạo áp lực cho anh.
Việc bà đồng ý cho anh kết hôn với Trương Tú Anh cũng là vì muốn sớm có cháu nội.
Ai ngờ, bà đã có hẳn một đứa cháu nội được sáu tuổi.
“Việc nói sự thật với Tú Anh con có thể chờ khi sức khỏe của Tú ANh ổn định hơn. Nhưng Mỹ Mỹ, mẹ nghĩ khi Tú Anh nói chuyện được, con nên bàn bạc với con bé để đón Mỹ Mỹ về, vừa để tiện chăm sóc cũng vừa là khiến Tú Anh có động lực nhanh chóng hồi phục sức khỏe.”
Trịnh Dục Tú nói trúng những suy nghĩ trong đầu Lăng Quốc Thiên.
“Vâng, con cũng đã có tính toán. Chờ Tú Anh tỉnh táo hẳn con sẽ bàn với cô ấy, có lẽ con sẽ đích thân sang Mỹ một chuyến.” Lăng Quốc Thiên bàn bạc với Trịnh Dục Tú.
“Chuyện hôm nay, con cứ để mẹ nói với ba con. Chắc ông ấy sẽ giận con, nhưng khi biết mình có cháu nội ông ấy sẽ vui biết nhường nào.”
Trịnh Dục Tú biết cái khó trong lòng Lăng Quốc Thiên, bà nhận phần việc khó khăn nhất là nói với Lăng Duệ, tuy Lăng Duệ là người rất yêu thương và tôn trọng tự do của con trai nhưng ông là người rất nóng tính và nghiêm khắc với anh.
Một bàn tay mềm mại đang luồn vào tóc khiến Lăng Quốc Thiên bừng tỉnh, đồng hồ trên tường đã chỉ mười hai giờ đêm. Sau khi giải quyết xong các công việc, Lăng Quốc Thiên trở lại bên giường của Trương Tú Anh. Bác sỹ nói cô đã được tiêm thuốc an thần sẽ ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy mọi việc sẽ khá hơn cô có thể nói được.
Anh không nằm mơ, đúng là bàn tay của
Trương Tú Anh đang đặt lên tóc anh. Lăng Quốc Thiên nở nụ cười tươi rói, vui mừng nắm lấy tay Trương Tú Anh.
“Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người thế nào? Để anh gọi bác sỹ.” Lăng Quốc Thiên luống cuống, nói một tràng dài.
“Không cần gọi bác sỹ, anh ở đây với em.” Trương Tú Anh vừa lắc đầu vừa nói từng từ thật chậm, giọng cô còn yếu, tiếng nói còn hơi khó khăn. Nhưng rõ ràng cô đã có thể nói được, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Lăng Quốc Thiên vui mừng gật đầu với cô, hết nắm tay, rồi lại xoa má Trương Tú ANh..
Trương Tú Anh mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh lúc này, khác hẳn với vẻ lạnh lùng cao ngạo của tổng giám đốc Lăng thị.
“Anh mở mặt nạ ra đi.” Trương Tú ANh cười với anh.
Lăng Quốc Thiên không ngờ cô lại nói điều này, anh trở nên lúng túng.
Chưa biết phải giải thích với cô thế nào, nếu từ chối e rằng cô không vui sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng nếu mở mặt nạ ra, trước mặt cô lại là Thịnh Thiên Vỹ e rằng cô sẽ bị sốc điều này càng không tốt cho sức khỏe của cô.
Thấy Lăng Quốc Thiên chần chừ, Trương Tú Anh nở nụ cười nhẹ.
“Em biết rồi, không sao đâu. Thịnh Tổng”. Trương Tú Anh cố tình lấy hơi nhấn vào chữ Thịnh Tổng khiến Lăng Quốc Thiên bất ngờ.
“Em biết từ khi nào?”
Lăng Quốc Thiên ngạc nhiên, cô đã biết thì anh cũng không lo cô sốc nữa vừa nói anh vừa từ từ tháo mặt nạ ra. Lăng Quốc Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, không phải dấu diếm gương mặt mình trước cô anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chiếc mặt nạ được tháo xuống, trước mặt Trương Tú Anh là gương mặt đẹp trai tuấn tú, của Thịnh Thiên Vỹ cũng chính là gương mặt của người cô yêu thương Lăng Quốc Thiên.
Trương Tú Anh mỉm cười, vươn tay muốn sờ vào gương mặt anh. Lăng Quốc Thiên liền cúi mặt xuống để cô được thỏa mãn.
“Sao nào? thấy anh quá đẹp trai không cầm được lòng sao?” Lăng Quốc Thiên mỉm cười trêu cô.
“Có một chút” Trương Tú Anh cũng trêu lại anh, ngón tay gầy xanh xao vẫn đặt trên má Lăng Quốc Thiên. Bốn mắt nhìn nhau chất chứa bao nhiêu tình cảm.