“Có thể sẽ lâu, nếu việc không gấp thì mai
nói.”
“KHông sao, tôi sẽ chờ anh, xong việc nhớ gọi
tôi.”
Trương Tú Anh ra tới cửa đã thấy Đặng Việt đang đi tới. Cô gật đầu chào anh rồi đi về phòng.
Đặng Việt bước vào thư phòng, anh ta cần thận đóng chặt cánh cửa sau lưng lại rồi bước tới ngồi đối diện với Lăng QUốc Thiên tại ghế sô pha.
Trên tay anh ta cầm một sấp tài liệu.Vào việc luôn là tác phong của Lăng Quốc Thiên nên Đặng
Việt vừa ngồi xuống đã mở phong bì đưa cho Lăng QUốc Thiên một sấp ảnh.
Anh ta bắt đầu chỉ vào từng tấm ảnh bắt đầu từ tấm ảnh Trương Tú Anh và hai người đàn ông. ANh ta đưa ra một tấm ảnh khác cùng thời gian chụp nhưng ở một địa điểm khác. Người trong ảnh giống hệt người kia đang bị ba người đàn ông lôi kéo đưa đi, cô có vẻ đã không còn tỉnh táo.
“Hai người này là hai người khác nhau, hay nói cách khác là một người là Trương Tú Anh, một người là Trương Tú Linh.”
“Người nào là Trương Tú Anh, người nào là Trương Tú Linh?” - Lăng Quốc Thiên thắc mắc.
Anh ta lại đưa loạt ảnh trước cửa Trương Gia
ra.
Người này, với người bị bắt đi là một người, còn người ôm ấp hai gã đàn ông trước quán bar là khác. - Đặng Việt nói chắc nịch. Đưa ra một tấm ảnh khác.
“Hai tiếng sau, tại quán bar khác, tuy đèn trong phòng không rõ ràng nhưng có thể thấy vẫn là người kia đi cùng hai gã đàn ông lúc trước, ảnh chụp không rõ mặt nhưng qua quần áo có thể khẳng định vẫn là hai người đàn ông đó. Mà bức ảnh chụp trước cửa Trương Gia cùng thời gian Với bức ảnh kia chỉ lệch nhau chưa tới mười lăm phút.”
Mày Lăng Quốc Thiên nhíu chặt, anh nhìn thật
lâu tấm ảnh cô gái đứng trước cổng trường gia, phát hiện ra phía sau tai cô có một vết sẹo mờ. Tình cờ anh cũng nhìn thấy vết sẹo đó trên người Trương Tú Anh.
“Người mặc áo sơ mi chính là Trương Tú Anh” - Lăng Quốc Thiên khẳng định.
“Tiếp tục điều tra xem kẻ nào đứng sau tất cả chuyện này. Mục đích là gì?”
“Nhưng thời gian qua quá lâu rồi, tôi e là hơi khó” - Đặng Việt ngập ngừng.
“Tôi đã giao cho anh việc gì dễ bao giờ chưa?” - Lăng Quốc Thiên hỏi ngược lại Đặng Việt.
“Tôi biết rồi, nhưng anh cần cho tôi thời gian.” - Đặng Việt dơ hai tay xin hàng.
“Cho anh 1 tháng. Còn thời gian ở nước ngoài thì sao?”
“Điều này khá thú vị, không có nhiều tư liệu về hình ảnh, tôi chỉ tìm được một ít ảnh khi cô ấy học đại học, đi làm, diễn thuyết...” - Đặng Việt vừa nói vừa bày ảnh ra trước mặt Lăng Quốc Thiên.
“Khoảng thời gian sau khi ra nước ngoài một năm Trương Tú Anh hoàn toàn biến mất. Tôi không tìm được bất kỳ tin tức gì của cô ấy, chỉ có chứng cứ cô ấy đã bay tới X. Một năm sau cô ấy bắt đầu theo học tại học viện Quản trị kinh doanh Hoàng gia với mức học bổng toàn phần”
Đặng Việt chỉ vào tấm ảnh khai giảng của Trương Tú ANH, cô mặc quần bò, áo phông trắng, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt có hơi bầu bĩnh hơn bây giờ, hình như cô tăng cân hơn. Đôi mắt rực sáng đầy sức sống.
Tiếp theo là một loạt ảnh cô ở trên giảng đường, đi trong sân trường, trong thư viện, trong căng tin, diễn thuyết tại hội nghị sinh viên, thi hùng biện, cô đi làm thêm ở quán cà phê, làm thêm ở văn phòng của trường... tất cả đều do mấy nam sinh si mê cô ngày đó chụp lại. Đặng Việt phải rất vất vả mới lấy được chúng.
Ngoài ra tài liệu của học sinh trong học viện Hoàng gia là bảo mật hoàn toàn, nhưng Đặng Việt lấy danh nghĩa của Lăng Quốc Thiên, chồng của cô ấy, nên có thể dễ dàng xem được. Có thể thấy Trương Tú Anh khi còn đi học là một học sinh. xuất sắc, các môn học của cô đều đạt điểm A và A+. Các hoạt động cô cũng rất nổi bật. Ấn tượng của các giáo viên về cô cực kì tốt, họ luôn tiếc nuối khi không thể giữ cô lại trường.
“Các mối quan hệ khác?” - Lăng Quốc Thiên hỏi.
“Trong suốt quá trình học và sau khi tốt nghiệp không thấy có quan hệ yêu đương, những người ở học viện thường trêu đùa cô ấy là thánh nữ chỉ nhìn chứ không thể động vào.” - Đặng Việt biết Lăng Quốc Thiên đang quan tâm tới điều gì nên trả lời vào trọng tâm.
“Trương gia khá giả như vậy tại sao cô ấy lại phải đi học nhờ vào học bổng? tại sao cô ấy lại phải tất bật đi làm thêm? Không lẽ Trương gia không chu cấp cho cô ấy?” - Lăng Quốc Thiên đặt ra hàng loạt câu hỏi.
“Đúng vậy, Trương Vân Sơn đã từ mặt Trương Tú Anh từ sau vụ việc sáu năm trước. Sau đó ông ta bắt Trương Tú Anh phải ra nước ngoài. Chỉ có một người đàn bà hay được gọi là vú Từ, người hầu theo chăm sóc cô ấy từ nhỏ được đi theo. Hằng tháng ông ta chỉ chu cấp cho cô ấy một phần sinh hoạt phí” .
“Họ sống cùng nhau tại một ngôi nhà nhỏ ngoại ô, cùng nhà với em gái của vú Từ, trong tuần Trương Tú Anh ở kí túc xá, cuối tuần cô ấy sẽ về nhà ngoại ô ở cùng vú Từ” .
Sau này khi tốt nghiệp đi làm, cô ấy thuê một căn hộ nhỏ trong thành phố, nhưng ở đó rất ít, hầu hết thời gian có thể thu xếp được cô ấy đều về căn nhà ở ngoại ô sống cùng gia đình vú Từ. Có vẻ quan hệ giữa bọn họ rất tốt.