Chúng nó hoạt bát nghịch ngợm không chịu được, thậm chí còn cùng nhau hợp thành hình trái tim.
Nhưng mà ---
Sắc mặt của hiệu trưởng Hồng và giảng viên La đều hơi khó coi.
Một lúc lâu sau, thấy Quý Dữu sắp lấy sợi tinh thần ra chơi đa dạng vô số thì hiệu trưởng Hồng mới đen mặt: “Đừng đùa, rất tự hào? Rất quang vinh sao?”
Quý Dữu cười hì hì: “Đương nhiên ạ! Em chính là thiên tài đấy!”
Từ hình trái tim, hình tam giác, hình vuông, hình sao năm cánh…… Cô chơi hết, khi mới bắt đầu muốn sai bảo 6 con mãng xà khổng lồ này còn hơi khó khăn, sau nhiều lần sai bảo thì Quý Dữu phát hiện chúng nó có thể tùy theo ý mình mà động……
Quả thực chơi rất vui.
Hiệu trưởng Hồng nghe cô nói như vậy bèn lộ ra nụ cười có hàm ý thâm sâu: “Ừ, thật là thiên tài. Trời sinh phế tài!”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu chịu đựng dự cảm về điềm xấu, cô giơ tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai và hỏi: “Cô La, cô ở đâu ạ? Em không muốn nghe hiệu trưởng Hồng nói chuyện, em cảm giác thầy ấy có ý đồ công kích tín niệm sinh tồn của em……”
Giảng viên La trộm quan sát hiệu trưởng Hồng một chút, phát hiện sắc mặt của hiệu trưởng Hồng còn tốt nên cô quay đầu nhìn Quý Dữu đang nằm bên trong máy kiểm tra đo lường, trong mắt lộ ra sự đồng tình thật sâu: “Bạn học Quý Dữu……”
Quý Dữu thật cẩn thận hỏi: “Cô La, em không phải là thiên tài sao? Vừa rồi cô nói như vậy mà!”
Hiệu trưởng Hồng không phúc hậu đánh tỉnh Quý Dữu: “Trời sinh cực kỳ phế tài, tên gọi tắt là thiên tài.”
Quý Dữu che mặt: “Em không nghe! Em không nghe! Em không nghe……”
“Em mới làm thiên tài còn không nổi 3 giây a a a……”
“Như thế nào lại như vậy?”
Giảng viên La nhíu chặt mày rồi thở dài: “Đứa nhỏ ngốc này, tỉnh lại đối mặt với hiện thực đi.”
Thực ra dù là giảng viên La hay hiệu trưởng Hồng đối mặt với kết quả đó đều có cảm giác rất khó chịu, thực sự không thể tin được.
Thế mà chỉ có 6 cái!
Mới có 6 cái!
Nhưng hai người biết khó tiếp thu nhất kỳ thật là đương sự Quý Dữu.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một ranh giới mong manh.
Bất kỳ cá nhân nào đều khó có thể tiếp thu. Biểu hiện trước mắt của Quý Dữu trong mắt hai người đã là cực kỳ tốt rồi, ít nhất không có hỏng mất ngay tại chỗ.
Trên màn hình máy kiểm tra đo lường, 6 con rắn nhỏ đã đình chỉ hành động. Trong thế giới tinh thần, 6 con mãng xà khổng lồ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nằm liệt tứ tung ngang dọc ở một bên vẫn không nhúc nhích……
Quý Dữu tìm lại được âm thanh và yếu ớt hỏi: “Cô giáo, rốt cuộc là sao thế này?”
Giảng viên La tràn ngập đồng tình, ánh mắt đong đầy hiền từ nhìn Quý Dữu: “Nói như thế này, lấy cô làm ví dụ đi; tinh thần lực của cô là cấp A, tổng sản lượng sợi tinh thần là 69.99 triệu; hoàn thành rửa sạch là 14%, nói cách khác thì trước mắt số lượng sợi tinh thần có thể dùng của cô là 10 triệu! Bởi vì số lượng nhiều nên chúng nó có thể đồng thời làm được rất nhiều việc như làm một số nghiên cứu phức tạp, thiết kế, thậm chí thao tác cơ giáp chiến đấu…… Cô đều dựa vào chúng nó đi hoàn thành. Hơn nữa tổng sản lượng của cô là 69,99 triệu nên tương lai còn có khả năng tăng lên!”
Sắc mặt Quý Dữu đen đi.
Giảng viên La tiếp tục nói: “Ngay cả người có tinh thần lực cấp E thì tinh thần lực rửa sạch của bọn họ ít nhất cũng có mấy trăm hơn 1.000 sợi!”
“Sợi tinh thần càng nhiều thì mới có thể thao tác càng phức tạp, mới làm được công tác có yêu cầu càng cao……”
Quý Dữu hơi há miệng: “Nói như vậy, em……”
Giảng viên La nói: “Không sai! Sợi tinh thần trời sinh của em chỉ có 6 cái, quá đơn giản cho nên gần như em không cần giống như những người khác phải tiêu tốn rất nhiều sức đi chủ động rửa sạch những đoàn sợi tơ hỗn độn vì chúng nó cũng đã đạt tới 100% để cho em sử dụng, đây là ưu thế của em! Nhưng…… Cũng là hoàn cảnh xấu đối với em! Bởi vì --- Em chỉ có 6 cái, không có khả năng tăng trưởng!”
Quý Dữu: “……”
Giảng viên La lẩm bẩm: “6 cái thì có thể làm gì đây?”
Sợi tinh thần đều là càng nhiều càng tốt, 6 cái? Cơ giáp cấp cao tinh đều yêu cầu sợi tinh thần mạnh mẽ phồn đa để thao tác, Quý Dữu như vậy thì đại khái chỉ có thể điều khiển đồ cổ cơ giáp thấp kém nhất đi……
Quý Dữu dùng vẻ mặt đau khổ kêu thảm: “Cô La, chẳng lẽ không có khả năng tăng trưởng sao? Không có cách nào sao?”
Giảng viên La nhìn cô với vẻ đồng tình: “Có! Hồn khí!”
Trên khuôn mặt của Quý Dữu vui vẻ lên: “Hồn khí?”
Cô biết chế tác nha!
Nếu nói cái khác thì cô còn có khả năng khó xử, khả năng sầu đến mức không ngủ được, nhưng hồn khí?
Hê hê hê……
Giảng viên La nói: “Nhưng cô cho rằng hồn khí không thích hợp với em. Bởi vì sợi tinh thần của em đã đạt tới trạng thái bão hoà 100% rồi, cô cũng không biết đối với em hồn khí có thể dùng được hay không.”
“Trong tình huống bình thường, một người có tinh thần lực cấp E thì tổng sản lượng của sợi tơ là 10 nghìn cái, xác suất rửa sạch của người đó đại khái là 5% thì còn có 95% chưa rửa sạch, sau khi sử dụng hồn khí thì những sợ tinh thần đan xen nhau thành một đoàn sẽ được hồn khí kích phát mầm mới, nói cách khác nếu may mắn có thể gia tăng 100 sợi 1.000 sợi, không may mắn thì khả năng chỉ tăng 2 sợi ba sợi mà thôi. Còn bộ dáng này……”
“Sở dĩ con người có thể dựa vào hồn khí để kích thích, không ngừng làm sợ tơ nảy mầm, từ cấp E đột phá đến cấp D, cấp A đột phá đến cấp S là bởi vì tổng sản lượng của nó đột phá hạn mức cao nhất để đạt tới một cấp bậc khác.”
“Trước mắt đã biết, sợi tinh thần có thể được hồn khí kích thích sinh ra mầm thì chỉ có những cái không được rửa sạch!”
“Đã rửa sạch chưa từng xuất hiện nảy mầm mới để làm ví dụ.”
Quý Dữu: “……”
Giảng viên La: “Cho nên…… Bạn học Quý Dữu à, 6 sợi tinh thần này của em đã được em rửa sạch rồi. Chúng nó còn có thể nảy mầm nữa hay không thì không biết.”
“……” Quý Dữu: “Oa oa oa ~ Các thầy cô bắt nạt người ~”
Giảng viên La: “……”
Hiệu trưởng Hồng: “Khóc cái gì mà khóc? Đừng làm mất mặt xấu hổ nữa!”
Quý Dữu bi thương quá, cô hít sâu một hơi rồi ca thán: “Nước trong tinh cầu Lãm Nguyệt này chính là nước mắt của em……”
“Người có mấy chục triệu sợi tinh thần như các thầy cô thì làm sao có thể lý giải được 6 sợi bi thương của em được?”
“Đứa nhỏ này thật đáng thương ~” Giảng viên La buồn bã nói.
“Nhanh chóng lăn ra khỏi dụng cụ cho tôi!” Hiệu trưởng Hồng không có chút lòng đồng tình nào quát lên: “Nín ngay cho tôi! Đừng có mà làm hỏng dụng cụ!”
Giảng viên La sốt ruột theo: “Ôi! Bạn học Quý Dữu này, đừng khiến nước mắt rơi lên dụng cụ, giá trị chế tạo cái này quý lắm! Muốn mấy chục triệu điểm tín dụng cơ, đây là hiệu trưởng Hồng của chúng ta bằng bất cứ giá nào phải bán mình đổi về đấy.”
Hiệu trưởng Hồng trừng giảng viên La: “Nói hươu nói vượn!”
Quý Dữu: “……”
Bầu không khí bi thương lập tức bay sạch.
Quý Dữu bò ra khỏi rồi tò mò nhìn giảng viên La và nhỏ giọng hỏi: “Thật sự là bán mình đổi về ạ?”
Giảng viên La nở nụ cười chỉ hiểu mà không diễn đạt ra được bằng lời.
Sắc mặt của hiệu trưởng Hồng tối sầm đen nhẻm: “Nói hươu noi vượn! Đó là ông đây làm công ở viện nghiên cứu đổi về đấy!”
“Làm công?” Quý Dữu: “Tính chất không khác gì mấy so với bán mình mà, không có gì tật xấu đâu.”
Hiệu trưởng Hồng cắn răng: “Trò muốn chết?”
Quý Dữu nhanh chóng lùi ra sau một bước và dùng sức lắc đầu: “Không muốn……”
“……” Hiệu trưởng Hồng hừ một cái thật mạnh: “Đừng muốn chết muốn sống nữa, khó coi! Người khác có nhiều sợi tơ nhưng muốn vận dụng tự nhiên lại khó! 6 sợi tơ kia của trò tuy số lượng ít nhưng trò có thể vận dụng linh hoạt 100% mà không có một chút cảm giác bị cản trở! Có thể làm được nhiều việc lắm đấy! Đây là ưu thế lớn nhất của trò rồi!”
Quý Dữu xoa cái mũi đang lên men, không biết có nên cảm thấy được an ủi hay không nữa.