***Thần côn: là từ mang nghĩa xấu dùng để châm biếm những người giả vờ rằng mình có phép thuật, có quyền năng hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Cái khác không nói, chỉ bằng vào song E yếu nhớt của số 4444 này trong tình huống cường địch vây quanh đang bám riết lấy thế mà còn có thể sống đến bây giờ đã là bug rồi có được không?
Bởi vậy.
Mọi người đều tin tưởng cô.
Sau đó ---
Nhân vật tràn ngập hơi thở thần côn đột nhiên hỏi: “Sau khi Thẩm Trường Thanh chết thẳng cẳng thì hiện tại người của cậu ta là ai làm chủ vậy?”
Mọi người: “???”
Quý Dữu vừa thấy cả bốn khuôn mặt đều mờ mịt thì lại hỏi tiếp: “Louis Caser đã chết chưa? Biết hiện tại cậu ta ở đâu không?”
Mọi người: “???”
Quý Dữu lắc đầu thở dài ngao ngán: “Cái đồ chày gỗ các cậu ngoại trừ đánh nhau ra thì muốn các cậu làm gì chứ.”
Nhóm chày gỗ: “……”
Thẩm Trường Thanh đang nhìn chằm chằm vào màn hình không rời mắt thì nghe thấy hai tiếng ‘chày gỗ’ điếc tai phát ngất nên không nhịn được nheo lại mắt. Cậu ta ngồi ở cái ghế chuyên dành cho chày gỗ nên có cảm giác dưới mông như bị kim châm vậy, hận không thể rời khỏi ghế ngay lập tức. Nhưng hiệu trưởng Hồng vẫn ngồi rung chân như cũ, Thẩm Trường Thanh được sinh ra ở trong gia đình chính thống, gia giáo tốt đẹp, ưu điểm lớn nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời. Mắt thấy số 4444 ma quỷ giết người đáng khinh này cứ năm lần bảy lượt nói mình chết thẳng cẳng làm khóe miệng cậu ta giật giật:
[Tôi còn chưa chết thẳng cẳng thật đâu. Có thể tôn trọng ‘người chết’ một chút hay không?]
Câu con thỏ?
Cách câu như thế nào đây?
Thẩm Trường Thanh rất tò mò.
Bên này.
Quý Dữu hỏi mọi người ba câu thì đều không biết cả ba bèn hận sắt không thành thép mắng mỏ: “Tôi trốn ở trong động mới không biết gì cả nhưng cả đám các cậu vì bắt được con thỏ mà chạy khắp núi đồi, kết quả tình báo cơ bản này cũng không nắm rõ ràng, các cậu ---”
Bốn người bị mắng đến mức không hé nổi răng.
Còn có ---
Vì sao cái đồ yếu nhớt song E này đột nhiên trở nên nắm chắc như thế?
Phía mình có ba kẻ mạnh cấp S và một song A cơ mà, kết quả lại bị một tên yếu nhớt song E mắng đến mức xấu hổ cúi đầu nhưng không dám lên tiếng.
Chỉ có thể nói ---
Thời đại bất đồng, mấy kẻ yếu nhớt quật khởi.
Oa oa oa……
Quý Dữu: “Được rồi, đều đi cùng tôi đi.”
Sở Kiều Kiều: “Đi đâu?”
“Thế mà các cậu cũng không biết.” Quý Dữu trợn mắt liếc cô một cái: “Đương nhiên là đi bắt một người tới hỏi chút rồi.”
Vừa nghe muốn đi bắt người là Sở Kiều Kiều niết nắm tay vang lên tiếng kẽo kẹt: “Cái này thì tớ lành nghề.”
Ngay sau đó mấy người nhanh chóng tìm được một tiểu đội chỉ có ba người đang tránh ở sau một tảng đá lớn; Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang ra tay, mau chóng giải quyết luôn ba người này và hỏi những tin tức muốn biết.
Quý Dữu ngó Nhạc Tê Quang một cái: “Cậu da giòn nên kiềm chế chút đi.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Con hàng này cực kỳ hưng phấn khi đánh nhau, hoàn toàn quên mất chính mình chỉ có lượng máu 1%. Qua quá trình tẩm bổ, sau khi Nhạc Tê Quang ăn cơm xong cột máu 5% lại tăng lên 15%, nhưng dù có khôi phục một chút thì vẫn là con hàng da giòn mà thôi.
Một con hàng da giòn chịu người khinh bỉ.
Nhạc Tê Quang tự bế.
Nhạc Tê Nguyên hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Lúc này bỗng nhiên Thịnh Thanh Nhan kêu ca: “Ôi trời nha…… Hù chết người ta nha……”
Mọi người quay đầu: “Gì thế?”
Thịnh Thanh Nhan nhảy chân lên chỉ vào cục đá to nói: “Nơi này có cái gì nha……”
Quý Dữu duỗi dài cổ ra, vừa thấy bèn cười cười: “Chẳng mất công mà lại có được.”
Cô duỗi tay ra nắm lấy con thỏ. Đây là con thỏ bị trói mà tiểu đội kia bắt được rồi trộm giấu ở cục đá to, vừa lúc nhóm Quý Dữu được lợi.
Những đôi mắt của mọi người cũng lập tức sáng lên: “Nướng mau!”
“Ăn ít thôi.” Quý Dữu mỉa mai: “…… Ăn nhiều như vậy cũng không thấy não các cậu được bồi bổ đâu.”
Nhạc Tê Nguyên: “Cấm công kích cơ thể người nếu không giết không tha. Còn nếu cậu chịu chia chân sau của con thỏ cho tôi thì tùy cậu nói gì thì nói.”
Có thịt thỏ ăn?
Công kích cơ thể người sao?
- -- Chút lòng thành.
Sắc trời đã dần đen, buổi đêm ngày thứ hai của trận diễn tập lập tức buông xuống, Quý Dữu không nhiều lời nữa: “Đi!”
Sở Kiều Kiều hỏi: “Đi đâu?”
Quý Dữu: “Đi câu con thỏ.”
Sau đó, Quý Dữu mang theo bốn người chạy tới cứ điểm của Louis Caser, sau khi đến nơi, Quý Dữu không hề trốn, cũng không giấu diếm mà là nghênh ngang trực tiếp đốt lửa ở bên cạnh cứ điểm lâm thời của Louis Caser, mang cái giá nướng BBQ ra rồi để con thỏ lên giá nướng.
Mọi người: “???”
Quý Dữu không để ý tới những người khác, giống như đang ra ngoại thành đi dạo chơi ở dã ngoại vậy, thảnh thơi lôi con thỏ ra nướng.
Lửa hơi bé.
Quý Dữu: “Tới nhóm lửa một cái nào.”
Lập tức Nhạc Tê Nguyên tự giác tiến lên một bước bắt đầu nhóm lửa.
Gió hơi mạnh.
Quý Dữu: “Tới che gió một cái nào.”
Sở Kiều Kiều nhanh như tia chớp, lập tức bước ra khỏi hàng chắn đầu gió.
Củi lửa thiếu.
Quý Dữu: “Nhặt củi tới nào.”
Nhạc Tê Quang da giòn lập tức vọt tới rừng cây bên cạnh nhặt củi.
Sau đó.
Quý Dữu không nói chuyện.
Thịnh Thanh Nhan đợi, lại chờ, chờ một lúc cũng không thấy có phân phó nên không nhịn được hỏi: “Người ta cần làm gì nha?”
Quý Dữu liếc cậu ta một cái rồi buồn bã nói: “Cậu câm miệng là được.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Chán ghét nha……
Có người chuyên môn bắt nạt bé con đáng yêu nha.
Nhạc Tê Quang vô cùng lo lắng khiêng mấy cành cây khô trở về, sau đó ném củi xuống rồi hỏi: “Chúng ta nướng thỏ ở chỗ này à?”
Quý Dữu: “Ừ.”
Nhạc Tê Quang buồn bực: “Không phải là nói câu con thỏ sao?”
Này ---
Đột nhiên nướng con thỏ.
Là cái quái gì?
Quý Dữu liếc nhìn cậu ta một cái: “Đang câu con thỏ mà.”
Sắc mặt của Nhạc Tê Quang tối sầm: “Mày lừa ai thế?”
Người khác câu cá là dùng con giun con sâu làm mồi, câu con thỏ thì ít nhất cũng nên lấy ít cỏ xanh, trái cây, rau dưa…… Mấy loại thức ăn con thỏ thích ăn chứ?
Quý Dữu lại liếc nhìn cậu ta một cái tưởng nói cái gì rồi lại thôi.
Nhạc Tê Quang bực bội nhìn Quý Dữu giống như đang nhìn đứa ngốc vậy: “Dùng thỏ nướng để câu? Lừa quỷ hả, con thỏ nhà mày ăn thịt hả?” Ai chẳng biết con thỏ là động vật ăn cỏ. Thật là --- Lừa nhau cũng không cần lừa như thế chứ.
Mấy người khác thì không hé răng.
Quý Dữu giơ tay ra chỉ vào ba người còn lại: “Thằng nhóc ngốc nghếch…… Cậu học mấy người này đi, không hiểu liền giả vờ im lặng, im lặng bảo trì chỉ số thông minh.”
Ba người: “……”
Chúng ta không phải đồ ngốc mà.
- -- Tuy rằng chúng ta cũng không hiểu.
- -- Oa oa oa ~
- -- Nhưng ít nhất không mở miệng thì cũng không ai biết chính mình không hiểu, không rõ. Quả nhiên im lặng bảo trì chỉ số thông minh.
Nhạc Tê Quang khó thở rồi táo bạo mắng mỏ: “Cái đồ ngu xuẩn số 4444 này! Không cho phép giả thần giả quỷ! Không cho phép làm chuyện xấu! Nhanh giải thích cho ba ba hiểu rõ ngay!”
“Suỵt ---” Quý Dữu duỗi tay ra đè ở khóe môi: “Không nên táo bạo như vậy, chúng ta để bé thỏ ngủ ngon đi.”
Lời nói vừa ra thì đôi mắt đen của Quý Dữu nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.