Khi nên nhận túng vẫn là lập tức nhận túng đi.
Mục Kiếm Linh thấy phản ứng của các sinh viên còn tính là ngoan ngoãn thì lúc này mới thu hồi vẻ mặt lửa giận và cất giọng nói nhẹ nhàng: “Các trò hoàn toàn không biết gì về kỹ thuật điều khiển cơ giáp, các trò hiện tại giống như là trẻ mới sinh vậy; ăn cơm, ngủ, xoay người, bò, đi đường…… Tất cả tất cả đều phải bắt đầu từ con số không.”
“Điều này cần trải qua cả một quá trình.”
“Nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng.”
“Trọng điểm nơi này là điểm danh phê bình bạn học Nhạc Tê Quang số 2222! Còn không học được bò đã muốn học đi? Trò cảm thấy chính mình rất thiên tài sao? Trò hoàn toàn chính là đồ ngu! Đồ ngu tự cho là đúng giống như trò tôi đây thấy nhiều! Nhưng trò vẫn là kẻ dại dột tỏa sáng rực rỡ lóa mắt trong số những kẻ ngu xuẩn đấy!”
Nhạc Tê Quang: “……”
Liên tiếp trúng mũi tên, đây là lần đầu tiên Nhạc Tê Quang thể nghiệm mùi vị bị mắng ngu xuẩn liên tiếp.
Cảm giác này ---
Còn rất mới lạ.
Mục Kiếm Linh nói: “Tôi cần nhắc nhở các trò, mọi người cần thiết dựa theo chỉ thị thao tác, bảo huấn luyện một bước là một bước, tuyệt đối không cho phép tham công liều lĩnh! Không cho phép lướt qua giai đoạn đi huấn luyện giai đoạn tiếp theo.”
“Một khi phát hiện thì người đó có thể rời khỏi phòng huấn luyện.”
“Ở trong phòng huấn luyện của tôi không cần ngu xuẩn tự cho là đúng!”
Biểu cảm của sinh viên trở nên nghiêm trọng.
Giảng viên Mục nhắc nhở một cách trịnh trọng và nghiêm trọng như thế, lại không phải trời sinh phản cốt, phương thức huấn luyện này khẳng định là lớp người đi trước tổng kết ra từ vô số lần giáo huấn thất bại mới ra kết luận, khẳng định là cực kỳ có đạo lý.
Đến cả đám người Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều cũng không dám lại xằng bậy.
Chỉ thị thao tác nhắc nhở như thế nào?
Kết nối với tinh thần lực, sau đó luyện tập giơ ngón tay 100 lần, chỉ khi nào chờ đến khi có thể chuyển động linh hoạt mười ngón tay 100 lần thì mới có thể tiến hành bước tiếp theo là nâng cánh tay lên ---
Đây là việc cực kỳ tỉ mỉ.
Quý Dữu cũng không dám sinh ra phản cốt, cứ một hai phải làm ra được tin tức lớn, tuy rằng cô điều khiển chính là cơ giáp bản đơn giản hóa nhưng cô vẫn chặt chẽ dựa theo chỉ thị huấn luyện từng chút từng chút một, đây là một quá trình và cảm giác cực kỳ kỳ quái.
Trong khi sợi tinh thần của bạn phân tán ra ngoài và muốn khống chế được mấy bộ phận quan trọng thì căn bản là bạn không hề có biện pháp lấy chúng nó thế nào, nhưng khi bạn chỉ cần chuyên chú một bộ phận ở một điểm thì cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.
Sợi tinh thần của Quý Dữu rất linh hoạt, lập tức đã nâng lên được ngón tay cái bên tay phải.
Cô còn không tin chính mình lại có thể làm nhẹ nhàng như thế.
Lại thử một lần.
Thành công.
Quý Dữu vui sướng!
Cô lập tức thử lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm……
Lần lượt, toàn bộ thành công.
Quý Dữu cảm giác đã được cổ vũ bèn lập tức xuất hiện ra vô hạn nhiệt tình với huấn luyện, cô bắt đầu nâng ngón tay cái lên 10 lần, 50 lần, 100 lần……
Tiếp theo.
Thay cho một ngón.
Mãi cho đến toàn bộ 10 ngón tay nâng lên được một lượt thì cuối cùng Quý Dữu cảm thấy thử nâng cánh tay lên.
Sau đó.
Cô phát hiện thế mà cũng rất thành công.
Trước hết Quý Dữu không quản tình huống của cơ giáp, cô đột nhiên loại trừ tạp niệm, cẩn thận quan sát sáu sợi tơ trong thế giới tinh thần của mình, vừa nhìn thấy thì Quý Dữu tức giận đến suýt chút nữa không thở được:
Này ---
Này ---
Này ---
Sáu sợi tinh thần thế mà chỉ có một cái đang làm việc, toàn bộ năm sợi khác đều lười biếng nằm ở một bên, có sợi còn phe phẩy cái đuôi.
Quý Dữu: “……”
Mới đầu Quý Dữu không tin, cô thử nâng lên cổ tay phải thì phát hiện hơi run run, thành công.
Trong quá trình này cô lặng im không tiếng động cẩn thận quan sát tình huống thế giới tinh thần, quả nhiên --- Chỉ có một sợi tinh thần đang làm việc, năm sợi tơ khác đều nằm nghỉ ngơi, đã nghỉ ngơi thì thôi, còn có một cái rất quá mức, thế mà còn nâng cái đuôi lên quét sợi tơ đang làm việc một cái, suýt chút nữa sợi tơ làm việc bị quăng ngã.
Quý Dữu: “……”
Một ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói!
Nhóm sợi tơ ranh con này không cho biết tay là không biết sợ hãi.
Bỗng nhiên ---
Một sợi tơ gầy yếu nhất tựa hồ nhận thấy được cái gì, thân thể to mọng hơi run run, hướng lên phía trên nhìn thì lập tức phát hiện ra Quý Dữu, nó trườn ra xa một bước nhằm về phía Lão Ngũ đang làm việc bên cạnh rồi cùng nhau giơ cổ tay.
Hự.
Hự.
Hự.
Tư thế làm việc này miễn bào có bao nhiêu sức. Nếu không phải Quý Dữu sớm phát hiện nó có động tác nhỏ thì suýt chút nữa hiểu lầm nó, hiểu lầm nó thành một sợi tơ tốt đẹp đã triệt để thay đổi.
Mấy sợi tơ khác phát hiện Lão Tứ lạ thường, thấy hơi kỳ quái bèn cả đám duỗi cổ lên nhìn xung quanh mọi nơi, nhưng căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Quý Dữu đâu nên lập tức toàn bộ chúng nó rụt đầu trở về ---
Thấy cảnh như vậy, Quý Dữu không biết nói gì cho phải.
Quý Dữu im lặng không tiếng động chậm rãi quan sát xem có Lão Tứ gia nhập thì khi mình nâng cánh tay cơ giáp lên có chỗ nào khác biệt không.
Sau đó ---
Nháy mắt sắc mặt Quý Dữu tối sầm.
Nếu nói vừa rồi có một sợi tơ tới di chuyển thì mình còn hơi cố hết sức, cảm thấy không bắt được trọng tâm, sau khi thêm một sợi tơ thì chính mình hoàn toàn không cảm giác được đình trệ, đứt quãng, cố hết sức.
Cho nên ---
Lúc đầu không hề có phản ứng, bị quăng ngã té ngã đều là bởi vì mấy đồ lười này không làm việc?
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào bốn sợi tơ đang tiếp tục ngủ ngon rồi chậm rì rì nói: “Ngủ chơi vui không?”
Lập tức bốn sợi tinh thần dựng thẳng đầu lên, sau khi phát hiện thật là Quý Dữu thì toàn bộ bốn sợi tơ chen về hướng Lão Tứ như tổ ong; thân hình của Lão Ngũ và Lão Đại quá mức khổng lồ, lại dùng sức quá mạnh, thế là làm Lão Tứ bắn đi ra ngoài.
Lão Tứ bị quăng ngã lập tức quỳ rạp trên mặt đất giải chết, xem tư thế này là muốn xin xỏ Quý Dữu việc đã bị tai nạn lao động.
Quý Dữu: “……”
Lão Đại phát hiện chính mình gây họa nên trong nháy mắt co đầu rụt cổ ngoan ngoãn làm việc.
Quý Dữu: “……”
Sau đó ---
Quý Dữu mất trọng tâm, bỗng nhiên ngã thành tư thế cẩu bò!
Quý Dữu: “……”
Rõ ràng là cô chỉ nâng cánh tay lên mà thôi, sao đột nhiên lại té ngã như vậy?
Vừa nhìn thấy là Quý Dữu suýt chút nữa tức chết, hóa ra là có khả năng bốn đứa Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Lục cảm thấy nâng cánh tay lên là việc nhỏ, không đủ phát huy chính mình, cũng không đủ đột hiện chính mình thông minh tài cán nên phân công nhau hành động. Lão Đại đi nâng đùi phải, Lão nhị nâng tay phải, Lão Tam và Lão Lục cùng nhau hợp tác nâng cái mông lớn của cơ giáp cỡ nhỏ……
Vì thế ---
Nháy mắt Quý Dữu lâm vào bi kịch.
Nháy mắt sáu tợi tơ an tĩnh như gà.
Quý Dữu đen mặt, không hé răng.
Thật lâu sau.
Sáu sợi tơ cũng không dám động đậy.
Quý Dữu giật nhẹ khóe miệng: “Ồ ---”
Một từ ồ, âm cuối gần như nhộn nhạo vài phút mới ngừng lại.
Sau đó Quý Dữu nhắm miệng lại, đôi mắt không ngừng đảo qua trên người sáu sợi tơ.
……
Không hiểu sao sáu sợi tơ lo lắng về vấn đề đồ ăn sau này.
Nếu chủ nhân không cho ăn không cho uống, còn cả ngày áp bức chính mình làm việc?
Chính mình nên làm cái gì bây giờ đây?
Còn có thể tiếp tục cuộc sống thảnh thơi, tiêu dao tự tại sao?
Trong khi hoài nghi ---
Sáu sợi tơ lo sợ bất an cuối cùng cũng nghe được chủ nhân nói ra một câu, Quý Dữu nhìn chúng nó rồi nhàn nhạt nói: “Hóa ra trước đó là tao hiểu lầm chúng mày, hóa ra chúng mày không vô dụng như trong tượng tượng của tao nha.”
Trước đó cô mất bao sức chín trâu hai hổ cũng không có cách nào nâng được một bàn tay một chân, kết quả thì sao? Toàn bộ sáu tợi tơ này có thể nhẹ nhàng làm được, đặc biệt là Lão Đại, quả thực là đại lực sĩ, một sợi tơ đã nâng được một cái đùi cơ giáp.
Quý Dữu nhàn nhạt khen: “Rất tốt.”