Đoàn người vội vàng bước đi, rất nhanh đã tới biên giới khu tây.
Ryan dừng trước, mọi người đi theo dừng lại bên cạnh lưới phòng hộ đứng từ xa quan sát bên ngoài, ngoài lưới phòng hộ là dải đất vàng khô cằn mênh mông đến vô bờ, dùng mắt thường cơ bản không thấy được chút màu xanh của cây cỏ. Kỳ thật đất đai khô cằn như vậy không chỉ có ở khu tây mà khu đông, khu bắc đều có, 90% đất đai ở tinh cầu này đều khô kiệt hoang vu như vậy, tài nguyên khuyết thiếu dẫn tới tinh cầu số 101 này không có bất kì khả năng phát triển nào.
Cho nên nó chỉ có thể trở thành tinh cầu rác.
Ryan nói chuyện với nhân viên trông coi lưới phòng hộ, sau khi xin được giấy phép ra ngoài mới đi đón đoàn người để mang cả nhóm đến địa điểm tập hợp còn lên xe huyền phù bắt đầu khởi hành.
Mỗi năm vào mùa này, người đi dã ngoại thu thập Thiết Lê mộc đặc biệt nhiều, bởi vì trung gian cách một tầng lưới phòng hộ kiên cố nên rất nhiều người không ra được; để có thể trộm ra ngoài, thậm chí nhiều người không tiếc phá hoại lưới phòng hộ, về sau…… Sự việc bị làm ầm ĩ lên, nhiều lầncó lệnh cấm nhưng không thành, cơ quan hành chính lại muốn quản lý vào khuôn khổ nên cố ý định ra một số quy củ:
1 – Tất cả người ra khỏi lưới phòng hộ sẽ tự chịu trách nhiệm an toàn sinh mạng của bản thân, gặp bất cứ nguy hiểm nào chính phủ sẽ không phái ra cứu viện.
2 – Thống nhất buổi sáng đúng 8 giờ mở ra lưới phòng hộ, muộn không chờ.
3 – Buổi chiều đúng 6 giờ đóng cửa lưới phòng hộ, muộn không chờ.
4 – Tất cả người ra khỏi lưới phòng hộ cần nộp thuế 1 điểm tín dụng/người.
Với bốn quy củ trên chỉ cần ký cam kết thì bất kỳ kẻ nào muốn đi ra ngoài thám hiểm, quản lý hành chính của tinh cầu đều cho phép.
Người đi dã ngoại mạo hiểm lũ lượt không ngừng, bởi vậy sinh một đội phi thuyền chuyên môn tìm kiếm và vận chuyển hành khách, đi một lần chỉ cần trả 1 điểm tín dụng là có thể trực tiếp bay đến địa điểm xuất phát cố định ở ngoại thành, rốt cuộc rất nhiều người có cơ hội mạo hiểm nếu trong nhà không có cơ giáp, cũng không có phi thuyền hay xe huyền phù…… Thì chỉ dựa vào hai chân để đi cũng không biết năm nào tháng nào mới đến được biên giới địa khu có tài liệu sinh trưởng.
Nhóm Quý Dữu ngồi trên phi thuyền, đây là loại phi thuyền cỡ nhỏ, mỗi lần chuyên chở nhiều nhất chỉ được 50 người, nhóm Quý Dữu lên phi thuyền vừa vặn đủ 50 người, người điều khiển nhìn thấy đã đủ nhân số thì vội vàng khởi động phi thuyền.
Mỗi lần đi đi về về mất 5 phút, phi thuyền vận chuyển hành khách mỗi sáng chỉ có một giờ để chuyên chở khách, tính đi tính lại nhiều nhất chỉ có thể chở được 6 lần cho nên phi công mới muốn nắm chặt thời gian, vận chuyển nhiều thêm một lần cũng có thể kiếm thêm được mấy chục điểm tín dụng.
Khoảng 5 phút sau, phi thuyền dừng tại một khu đất cực kỳ rộng lớn, từ đây hướng nơi xa nhìn lại có thể loáng thoáng thấy không ít lùm cây, những lùm cây này chính là mục tiêu của nhóm Quý Dữu. Nơi xa một chút có thảm thực vật phong phú hơn nhiều nhưng nguy hiểm cũng theo đó gia tăng. Nơi xa hơn mắt thường chỉ có thể thấy một mảng xanh thẫm, cụ thể tình huống trong đó không cách nào quan sát rõ được.
Kỳ thật tinh cầu rác số 101 này cũng không phải tất cả đều là hoang mạc, trung tâm đất liền có một khu rừng phi thường tươi tốt, khu rừng này ở sâu trong khu tây, tinh thú trong đó đầy rẫy, hệ số nguy cơ rất cao, căn bản người bình thường không giám dễ dàng đặt chân.
Sau khi toàn bộ 50 người rời khỏi phi thuyền, phi thuyền nhanh chóng rời đi, mọi người xuống phi thuyền đều mặc trang phục phòng hộ, trong tay vác rổ, bao tải, đương nhiên cũng có người hai tay trống trơn một thân nhẹ nhàng, những người này đều đặt công cụ vào trong nút không gian.
Địa điểm dừng chân này là phi thuyền thương nhân chuyên vận chuyển hành khách tạm thời sắp xếp, lùm cây phụ cận đã bị người ta đốn sạch, muốn thu thập Thiết Lê mộc chất lượng tốt hơn chỉ có thể đi vào bên trong.
Bà Jenny hỏi: “Ryan, hôm nay chúng ta tìm bên nào?”
Tầm mắt Ryan đặt nơi xa, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cháu tính đi hướng tây nam.”
Bà Jenny nói: “Vậy chúng ta đi hướng Tây Nam cùng cháu nhưng chúng ta chỉ ở bên cạnh, không đi sâu vào bên trong được không?” Ryan có giá trị vũ lực rất mạnh, ở gần anh ta một ít cũng dễ dàng được anh ta cứu viện hơn.
Ryan nghe vậy gật đầu: “Vâng, mọi người đi theo cháu đến đó đi.”
Tạ Linh Chi nhìn bóng dáng cao lớn của Ryan với ánh mắt si mê…… Vừa nghe thấy Ryan nói là cô chạy chậm theo sau, lại gần Ryan nói với vẻ mặt sùng bái: “Anh Ryan, có phải anh mang theo cơ giáp đến đây không?”
Dám một mình xông vào trong không có cơ giáp là không thể đi vào.
Mà có được một bộ cơ giáp là mộng ước của biết bao nhiêu người.
Ryan không hé răng.
Tạ Linh Chi không được đáp lại cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao Ryan vốn là người trầm mặc ít lời, không trả lời cũng là bình thường.
Ryan làm đầu tàu gương mẫu, Tạ Linh Chi theo sát anh ta, bà Jenny, Leah, Quý Dữu đi ở giữa, Tạ Xuyên Khung tự nguyện bọc hậu; cả nhóm chậm rãi đi theo hướng phía tây nam, có một số người nhìn thấy cho rằng Ryan là kẻ có giá trị vũ lực mạnh mẽ, cũng muốn đi theo sau để được bảo hộ ké, cũng có một số người không muốn mạo hiểm, chỉ loanh quanh phụ cận địa điểm phi thuyền vận chuyển hành khách để nhặt nhạnh của hời gì đó……
Tạ Linh Chi nhìn thoáng qua những cái đuôi nhỏ đang theo kịp không khỏi bĩu môi quay đầu hỏi Ryan: “Anh Ryan, chẳng lẽ cứ kệ cho bọn họ đi theo sao? Không đuổi bọn họ đi hả?”
Cô cảm thấy nhiều người theo kịp như vậy khẳng định tí nữa sẽ đoạt đồ của mình ---
Ryan hơi nhăn lại mày, thật ra anh ta không quen mồm năm miệng mười của Tạ Linh Chi chút nào, dọc theo đường đi Tạ Linh Chi cứ gần anh ta ríu rít hỏi đông hỏi tây, gần như miệng không dừng bao giờ, Ryan bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, chỉ khi muốn trả lời mới ngẫu nhiên đáp lại.
Anh ta thích đồng đội yên tĩnh nhưng lần đầu tiên Tạ Linh Chi tiến vào khu tây thám hiểm, có vẻ cô cực kỳ hưng phấn, dọc theo đường đi rất tò mò; nghĩ đến cô vẫn là trẻ con, Ryan không muốn cô mất hứng nên không có nói gì.
Khoảng nửa giờ sau, liếc mắt quan sát một vòng, nơi đây mọc không ít Thiết Lê mộc, đội ngũ đi theo sau Ryan nhìn thấy không nhịn được ồn ào dừng lại, bắt đầu lấy công cụ ra đi thu thập.
Lúc sau lại gặp được một khu rừng nhỏ Thiết Lê mộc, một số người lại dừng lại.
……
Như vậy đội ngũ dần dần giảm bớt khá nhiều người, cuối cùng trừ Quý Dữu, bà Jenny, Leah, Tạ Linh Chi, Tạ Xuyên Khung ra thì không còn người ngoài nào nữa.
Sau khi tiến vào khu rừng, Quý Dữu nắm chặt cây rìu, sự cảnh giác nâng lên đến đỉnh điểm, sợ đột nhiên gặp phải tình huống ngoài ý muốn, những người khác cũng vậy, ngay cả Tạ Linh Chi vẫn hay cãi cọ ầm ĩ cũng nắm chặt vũ khí, không còn ầm ĩ nhiều nữa.
Bốn phía trừ bỏ tiếng gió thổi cũng chỉ còn tiếng bước chân cả đội đang đi lại.
Sau khi đi qua một sườn núi nhỏ, Ryan đột nhiên nói: “Lần trước tôi đã tới đây, đi vào trong khoảng 10 phút sẽ có một bụi lớn Thiết Lê mộc có chất lượng cực tốt, mọi người đến đó thu thập đi, tôi nhìn xung quanh rồi, không có tinh thú lợi hại nào tồn tại.”
Tạ Xuyên Khung nói: “Anh Ryan, anh dẫn đường đi.”
Một đường gập ghềnh qua đi, Ryan mới dừng bước nói: “Tới rồi.”