Sau khi tạm thời rời đi một lúc thì hiệu trưởng Hồng trở về, ông ta đi vào cửa liền hỏi: “Tình hình thế nào?”
Vài giảng viên phụ trách phòng điều khiển trả lời: “Cũng khá, đã chết hơn 1000 rồi.”
Hiệu trưởng Hồng nhíu mày: “Mới ít như vậy?”
Một giảng viên nam cười nói: “Không ít, thầy hiệu trưởng mới rời đi bao lâu nha? Thêm lên còn chưa đến 30 phút đã chết 100 người rồi…… Còn ít cái gì?”
Một vị giảng viên nữa ngồi ở bên cạnh cũng cười chêm lời: “Chao ôi! Không ít đâu, số người ngã xuống có thể xếp thành một chồng lớn đấy. Lại nói, bị đào thải sớm đều là một số đứa trẻ có thiên phú, tư chất, thực lực đều không đủ mạnh; một đám còn lại thì cấp C còn trên dưới 500 người, cấp B trên dưới 2500, cấp A hơn 900 người; chờ đến khi nhóm cấp C bị đào thải thì tình hình chiến đấu hẳn là sẽ càng thêm kịch liệt hơn.” Sau khi yếu bị đào thải hết thì những người còn lại đều có thực lực mạnh mẽ, lực lượng ngang nhau, trận quyết đấu giao chiến giữa các cao thủ đương nhiên là càng kịch liệt.
“Ừ.” Hiệu trưởng Hồng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Hiện tại tình hình cụ thể như thế nào?”
Giảng viên nam đáp: “Hiện tại đại khái chia làm 4 nhóm. Nhóm số 1 lấy Thẩm Trường Thanh có tinh thần lực cấp S làm trung tâm, bọn họ xây dựng một đoàn đội 500 người. Nhóm số 2 có hai người có thể chất cấp SS là Louis Caser và Lance You làm trung tâm xây dựng một đoàn đội 500 người. Nhóm số 3 là một số kẻ mạnh xây dựng đoàn đội phần lớn quy mô đều rất nhỏ, nhân số khoảng trên dưới 10-50 người. Như vậy toàn bộ đoàn đội nhỏ trong trận diễn tập này đại khái trên dưới 30 đội. Nhóm số 4 chính là quân lính tản mạn như Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên; những người này hoặc là không tìm thấy đoàn đội chịu nhận mình hoặc không muốn gia nhập đoàn đội.”
Hiệu trưởng Hồng nghe xong hơi buồn bực: “Sao Louis Caser với Lancs You lại chắp vá ở bên nhau?”
Nghe nói hai tên ngốc to con này tự cho mình rất cao, không nhìn nhau thuận mắt được.
Giảng viên nữ cười rồi giải thích: “Thằng bé xui xẻo Louis này vốn là muốn chính mình tự tay tạo nên một đoàn đội nhưng vẫn luôn bị hai anh em Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên liên thủ đuổi giết, cậu ta chạy thoát được lại vừa vặn chạy trốn tới chỗ của Lance, tuy rằng hai đứa ngầm đối phó nhau nhưng đối mặt với hai kẻ địch mạnh nhà họ Nhạc nên hai đứa không có cách nào khác phải tạm thời chắp vá với nhau, cùng nhau tạo thành một đội ngũ.”
Bỗng nhiên ---
“Ô?” Có người nói.
“Sao thế?”
Một vị giảng viên đang nhìn chằm chằm vào màn hình chỉ vào một chỗ rồi cười nói: “Số 4444 này cuối cùng cũng dùng hết may mắn rồi, vừa rồi gặp phải Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên.”
Mọi người thi nhau thò lại gần xem:
“Ôi chao?”
“Đúng thật đấy.”
“Như vậy trò ấy chết chắc rồi hả?”
Rơi vào tay Nhạc Tê Quang thì khả năng sống sót gần như bằng không……
Lại nói, Nhạc Tê Quang còn một lòng muốn giết Quý Dữu số 4444.
Có giảng viên cười nói: “Đứa nhỏ này là đứa thông minh, mỗi tội thiên tư kém một chút.”
Một người khác phụ họa theo: “Tí nữa không nhìn thấy đứa nhỏ này ngẫm lại còn cảm thấy hơi tiếc nuối đây.” Rốt cuộc trong qua trình quan sát, đứa nhỏ này mang đến cho mọi người rất nhiều sung sướng. Các giảng viên thích chí nghĩ xấu xa.
“Được rồi.”
“Được rồi.”
“Được rồi.”
“Cắt màn này đổi thành Thẩm Trường Thanh nhìn một cái đi.”
Nếu kết cục đã xác định rồi thì các giảng viên không tiếp tục tốn thời gian với Quý Dữu và hai anh em họ Nhạc nữa, toàn bộ bên trong trận diễn tập này; mấy người Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Quý Dữu…… Đều là khác loại, tuy rằng đơn binh biểu hiện rất xuất sắc nhưng không hiểu đến chuyện hợp tác đoàn đội. Đi một mình mà còn muốn sinh tồn trong trường hợp số lượng người đông đảo như vậy là rất khó khăn. Cho nên? Toàn bộ trận diễn tập này, cho dù là hiệu trưởng Hồng hay các giảng viên thì chờ mong nhất thực ra là biểu hiện của Thẩm Trường Thanh.
Nhưng ---
500 người?
Bằng vào một người muốn chỉ huy một đội ngũ 500 người?
Trong tất cả tân sinh viên, hai người Louis và Lance tạo đội ngũ 500 người là tạm thời chắp vá với nhau, một khi khí tràng của hai thủ lĩnh không hợp, ý kiến không đồng nhất…… Loại đội ngũ chắp vá này rất dễ dàng tan rã. Nhưng Thẩm Trường Thanh lại bất đồng, Thẩm Trường Thanh hoàn toàn bằng vào năng lực của chính mình để người khác ‘cúi đầu xưng thần’, cam tâm tình nguyện bị chỉ huy.
***Khí tràng: là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng để chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Cho nên đội ngũ của Thẩm Trường Thanh mới có thanh thế lớn nhất trong trận diễn tập này, lực ngưng tụ cùng thực lực là mạnh nhất.
Cho nên ---
Các giảng viên đều đang đợi sau khi hai đội ngũ 500 người quét sạch sẽ toàn bộ đội ngũ nhỏ và đơn binh xong, kế tiếp đội ngũ của Louis và Lance gặp phải Thẩm Trường Thanh thì phải làm thế nào đây?
Đối với điều này.
Các giảng viên rất chờ mong.
Màn hình đang chuẩn bị tắt –
“Từ từ……” Có người cả kinh thốt lên.
Các giảng viên ngạc nhiên: “Còn chưa chết?”
Vì thế mọi người thi nhau lộ ra vẻ mặt xem kịch vui:
“Kia…… Nhìn lại xem.”
Bên này.
Nhạc Tê Quang nói xong với vẻ đắc ý dào dạt với biểu cảm chờ mong.
Quý Dữu cạn lời mà nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc chí khó coi đó, cô hít sâu một hơi mới nói: “…… Tôi lựa chọn chết có tôn nghiêm……”
Nói cách khác ---
Gọi ba ba?
Chết tâm đi.
“Hê ~” Nhạc Tê Quang rung chân: “Con sâu bé tí nhà mày còn rất có chí khí cơ đấy……”
Từ từ ---
Giọng nói này……
Hóa thành tro cũng nhận ra được nha!
Đây ---
Còn không phải là đồ khốn số 4444 kia sao?
Cũng đúng trong khoảng khắc đó, chỉ trong nháy mắt Quý Dữu giơ tay lên, cục bùn đã nặn thành hình trong tay hướng về Nhạc Tê Quang đánh tới!
Xôn xao ---
Một cục bùn sa bắn vào trong miệng, trong mắt, trong mũi…… Của Nhạc Tê Quang khi cậu ta đột nhiên không kịp phòng bị, Nhạc Tê Quang hét lên: “A a a……” Vừa mới há mồm, bùn trong miệng trượt xuống theo yết hầu vào tận sâu bên trong ---
“Khụ khụ khụ……”
Quý Dữu dùng một kích trúng đích, cô nào dám nghĩ đánh tiếp, nháy mắt liền nhấc chân chạy như điên, vừa chạy vừa buông lời hung ác: “Nhạc Tê Quang, cậu dám đuổi theo tôi thì cậu chính là cháu trai của tôi!”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Hả?
Ơ?
Đã xảy ra cái gì vậy?
Trận diễn tập này còn có kẻ cuồng hơn cả thằng anh thiểu năng trí tuệ của mình?
Cháu trai?
Thằng anh thiểu năng trí tuệ của cậu ta chỉ dám xưng ba ba chứ không cuồng đến mức xưng ông nội a.
……
Ghé vào một bên khụ mạnh một lúc lâu mới phun hết bùn trong miệng ra, Nhạc Tê Quang tức giận đến mức oa oa kêu to: “A a a…… Tao muốn giết mày! Số 4444 ngu xuẩn đáng chết này! Dám trêu cợt ba ba mày!”
Quý Dữu chạy giống như một cơn gió nhưng Nhạc Tê Quang phản ứng lại rồi đuổi theo càng giống như một tia chớp, rõ ràng đã kéo ra được một khoảng cách nhưng chỉ với một cơn gió lướt qua, trong nháy mắt đã bị đuổi theo đến nơi, Quý Dữu cắn răng, bỗng nhiên tăng sức.
Lúc này cô chỉ nghĩ đến mạng sống, cũng không biết như thế nào, sự ngoan cường của cô khiến khoảng cách được kéo dài ra mấy mét ……
Nhạc Tê Quang vừa chạy vừa điên cuồng mắng: “Con nhóc kia! Mày đứng lại cho ba ba ngay!”
Quý Dữu vừa trốn vừa điên cuồng hét lên: “Cháu trai! Cháu dừng lại cho ông nội ngay!”
Quả thực Nhạc Tê Quang tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng sắp nổ tung đến nơi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con nhóc kia! Có giỏi thì mày đừng chạy!”
Quý Dữu chạy trốn thở hổn ha hổn hển nhưng thua người không thua trận, khí thế không giảm: “Cháu trai! Có giỏi cháu đừng đuổi!”
Trông thấy cái cảnh này, Nhạc Tê Nguyên: “……”
Mệt tim quá ---
Nghe xong, đột nhiên Nhạc Tê Nguyên không quá muốn mình và thằng anh thiểu năng trí tuệ của mình cùng cô gái thiểu năng trí tuệ mà thằng anh đang đuổi theo chơi cùng nhau.
Bởi vì ---
Ở cùng với thiểu năng trí tuệ dễ dàng bị nhiễm thành như vậy.
Sau đó……
Quý Dữu đang chạy như điên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì…… Sự thông minh vừa hiện lên, cô quay vòng lại rồi chạy thẳng đến một hướng.