Đánh.
Lại đánh.
Mọi người ngồi vây quanh tấm lưới, mỗi tay một hòn đá gõ không ngừng…… Chỉ nghe thấy từng tiếng lách cách lang cang vang lên, Quý Dữu nhìn nhìn rồi trong lòng móc máy: Nếu có người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng một đống người ngồi ở đây đang gõ hạt đào cho xem.
Hạt đào?
Khụ khụ ---
Nghiêm túc chút nào.
Sau đó Quý Dữu nắm cục đá nhằm vào một con Ban Lan điệp rất mập mạp tròn xoe ném tới.
Loảng xoảng ---
Sau khi cục đá va vào đầu con Ban Lan điệp đó thế mà lại bị văng ra ngay lập tức, lực va đập này khiến Quý Dữu bị bật ra ngã lên trên mặt đất.
Động tĩnh bên này nhanh chóng làm mọi người chú ý.
“Làm sao vậy?”
“A Dữu? Như thế nào lại bị quăng ngã thế này?” Bà Jenny vội vã quan tâm hỏi han.
“Cháu không…… Không hiểu sao lại thế này.” Quý Dữu cào cào cái đầu dưa rồi đứng lên vỗ vỗ mông: “Con Ban Lan điệp này béo thật! Đầu của nó cứng quá, cục đá này của cháu bị văng ra, còn bị nát nữa chứ.”
Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái nên giương mắt nhìn lại con Ban Lan điệp béo tròn đó, chỉ thấy nó êm đẹp ngồi xổm trong lưới như cũ, đôi mắt rực rỡ tròn xoe đang hung hăng trừng mắt với mình. Quý Dữu: “…… Cái con cứng đầu này, thế mà gõ không chết!”
Người khác còn chưa mở miệng thì Tạ Xuyên Khung đã tiến lên quan sát một lượt rồi mỉm cười giải thích: “Em may mắn thật đấy, đây là nữ hoàng Ban Lan điệp, mỗi đàn Ban Lan điệp chỉ có một con như vậy thôi.”
“Hí?”
“Thế mà lại là nữ hoàng?” Quý Dữu sợ hãi rồi! Cô tò mò cúi người đi xem xét, bề ngoài của con nữ hoàng này không khác mấy so với những con Ban Lan điệp bình thường khác, chỉ khác ở chỗ là nó có cái đầu đặc biệt lớn, lớn bằng khoảng hai con Ban Lan điệp bình thường cộng lại, màu sắc trên đôi cánh càng tươi đẹp hơn, bụng nổi từng cuộn rất bắt mắt, nhìn là biết được chăm nuôi rất tốt.
“Nó đúng là nữ hoàng hả?”
“Lúc nãy hoàn toàn không nhìn ra nha!” Quý Dữu cảm thán một chút.
Tạ Linh Chi mắt trợn trắng cạn cả lời rồi thầm thì: “Không có kiến thức!”
Quý Dữu ngoáy ngoáy lỗ tai coi như không nghe thấy Tạ Linh Chi đang trào phúng.
Phát hiện được một con bướm nữ hoàng cũng không ngoài ý muốn, để người ta kinh ngạc chính là cấp bậc của nữ hoàng Ban Lan điệp, cấp bậc đã đạt tới đỉnh cấp 3, sắp chuẩn bị đột phá lên cấp bốn. Sau khi Ryan kiểm tra xong liền hướng mọi người giải thích: “Đỉnh cấp 3 sắp đột phá đến cấp 4, lần này mọi người có thể bắt được nó đúng là ngoài ý muốn. Nếu đột phá lên cấp 4 thì tơ Thiết Lê mộc sẽ không thể nhốt được nó.”
“Hả?”
“Lợi hại như vậy?”
“Khó trách cục đá của em không gõ chết nó được.” Đến giờ Quý Dữu mới đột nhiên hiểu ra: “Đến lượt thử khảm đao năng lượng của em rồi.”
***Đột nhiên hiểu ra: Bản convert là ‘Bừng tỉnh đại ngộ’.
Quý Dữu mới đang nói thì hình như con nữ hoàng đó đã phát hiện ra ý đồ ác độc trong những lời đó, nó mở cánh ra dùng sực vỗ cánh tỏ vẻ nó đang cực kỳ phẫn nộ.
Quý Dữu giơ đao lên ---
“Giữ lại đi.”
“Giá của nữ hoàng Ban Lan điệp không thấp đâu.” Ryan chặn cô lại: “Tài liệu trên người nó có giá không rẻ, còn sống lại càng có hiệu quả, có rất nhiều tổ chức nghiên cứu tài liệu cơ giáp thích mua, mang đi bán có thể bán được khoảng 20.000-30.000 điểm tín dụng.”
“Ha?”
“Gì ạ?”
“Bao nhiêu vậy?”
Đúng là Qú Dữu không thể tin được lỗ tai của mình, cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt lần nữa rồi truy vấn: “Ryan, anh vừa nói cái gì?”
Ryan không hề cảm thấy bị làm phền lại nói lại: “Nữ hoàng Ban Lan điệp đỉnh cấp 3 hơi khó bắt sống được, nếu mang đi bán cho tổ chức nghiên cứu chắc có thể bán được 20.000-30.000 điểm tín dụng.”
“Hả?”
“Thật vậy chứ?”
“Em……” Quý Dữu nhanh chóng thu lại khảm đao năng lượng trong tay, trước khi cất đi cô thuận tay cầm sống đao gõ lên đầu dưa của nữ hoàng một cái rồi lập tức cười thấy răng không thấy mắt: “Ây da mẹ ơi! Vừa rồi thiếu chút nữa em đem 20.000-30.000 điểm tín dụng gõ sạch.”
“May mắn.”
“May mắn là kịp thời thu tay lại.”
Vạn hạnh.
Vạn hạnh a.
Đây chính là ít nhất cũng được 20.000 nha!
20.000!
Quý Dữu ngây ngô cười hì hì được một lúc, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào thân hình tròn vo của nữ hoàng Ban Lan điệp, con ngươi của cô lóe lên ánh sáng cực kỳ hòa ái, giống như bà cố nội hiền từ đang nhìn cháu gái không nên thân của mình.
Ánh mắt này ---
Quả thực làm da đầu người ta tê dại.
“Ngốc!” Tạ Linh Chi cực kỳ cạn lời, cô ta thật sự không thể tin được cô ta lại bị đánh bại bởi một tên ngốc như vậy.
Sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Leah và bà Jenny đều cười, Leah cười đến mức sắp không thẳng lưng được, cô ôm bụng nói: “A Dữu, em đừng lại chọc mọi người cười nữa, có lẽ em thật sự quên mất, Ryan nói không sai, giá trị của nữ hoàng Ban Lan điệp không ít đâu.”
Tin tức này không cần phải dùng Tinh Võng để tra cứu, trong sách giáo khoa của học sinh trung học toàn liên minh có giới thiệu những việc liên quan tới Ban Lan điệp, trong sách có viết về phương diện này. Cánh, cặp chân, bột phấn trên mặt cánh của nữ hoàng Ban Lan điệp đều rất hữu dụng, đặc biệt là bột phấn phân bố trên cánh, đó là một loại vật chất thuộc hệ thần kinh, có hương thơm, có tác dụng gây tê, gây mê, có thể dùng làm thuốc, cũng có thể làm vũ khí……
Rất nhiều viện nghiên cứu làm công tác chăn nuôi nữ hoàng Ban Lan điệp, mục đích là để thu thập loại bột nhấn này.
Tiếp theo, Leah cẩn thận giải thích một lần.
Quý Dữu bừng tỉnh ---
Ánh mắt cô nhìn nữ hoàng Ban Lan điệp càng thêm từ ái mất một lúc.
Mọi người: “……”
Nếu không thể gõ chết con bướm nữ hoàng này mà cần phải bắt sống thì mang về như thế nào lại là một vấn đề. Quý Dữu khong nhịn được hỏi: “Vậy --- Chúng ta phải làm sao để bắt được nó đây?”
Ryan nói: “Giao cho anh.”
Nói xong, Ryan lấy ra một cái lồng làm bằng kim loại để ở trong nút không gian, lại lấy thêm đôi găng tay, sau khi đeo găng Ryan mới duỗi tay tóm lấy nữ hoàng Ban Lan điệp, nữ hoàng Ban Lan điệp phẫn nộ giãy giụa nhưng hoàn toàn bị áp chế không làm được gì dưới vũ lực của Ryan nên rất nhanh đã bị bắt lại bỏ vào lồng kim loại.
Quý Dữu cũng nghe xong chị Leah giải thích mới hiểu được bột phấn trên cánh của nữ hoàng Ban Lan điệp có tác dụng gây tê. Nếu vừa rồi cô lơ là đi sờ đầu của nó, không cẩn thận là cả cánh tay đều bị gây tê mất đi cảm giác ---
May mắn.
May mắn.
May mắn.
Sau khi đóng cửa lồng Ryan mới tháo găng tay xuống rồi đưa lồng kim hoại cho Quý Dữu: “Cầm lấy đi.”
Quý Dữu tủm tỉm cười: “Em cảm ơn anh.”
Lần nay may mắn ghê, không chỉ nhặt về được cái mạng mà còn thu hoạch được một con nữ hoàng Ban Lan điệp đắt giá! Đúng là nằm mơ còn phải cười tỉnh, ngay sau đó động tác của mọi người càng nhanh hơn.
Không đến năm phút là tất cả những con Ban Lan điệp bình thường đều được giải quyết xong.
Cho đến lúc này mọi người mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mọi người sắp xếp lại những sợi tơ Thiết Lê mộc một lần nữa, sau đó dựa theo tình huống thu thập của mỗi người lúc trước để chia lại.
Tạ Xuyên Khung nói: “Ít nhiều có A Dữu, bằng không khả năng chúng ta không đợi được đến lúc Ryan tới chi viện rồi.”
Leah cũng cười hưởng ứng: “Đúng vậy, chị còn tưởng rằng chị không sống nổi qua hôm nay đâu.”
Bà Jenny chắp tay trước ngực liên tục nói: “Bị hù chết, bị hù chết rồi……”
Tạ Linh Chi thì hừ mũi.
Quý Dữu gãi đầu cười hì hì: “Không có gì ghê gớm đâu, dưới tình thế cấp bách em mới nghĩ ra được thôi.”
Tạ Xuyên Khung nói: “Không! Không chỉ đơn giản là nghĩ ra được như vậy, quan trọng nhất chính là trong thời gian ngắn em có thể bện ra được tấm lưới.” Đổi thành bất kỳ ai trong mọi người đều không thể làm được.
“Không tồi. Tấm lưới này được bện vô cùng khéo léo.” Thực ra Ryan không thích nói chuyện, càng không thích nói những lời khen tặng nhưng anh ta lại quá kinh ngạc bởi sức sáng tạo kỳ diệu và thủ pháp bện khéo léo của Quý Dữu.