Đương nhiên ---
Tất cả những chuyện này Quý Dữu không hề biết.
Quý Dữu dậy từ sáng sớm, mặc áo ba lỗ tiếp tục chạy lòng vòng. Đối với chuyện Quý Dữu kiên trì đều đặn dậy đúng giờ chạy lòng vòng này, nhóm sinh viên ban tự trả tiền sau khi thấy nhiều đều trở nên chết lặng.
Không chết lặng thì còn có thể làm gì?
Quý Dữu vận động xong liền đi lên phòng rửa mặt thay quần áo rồi chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng.
Trước đây, Quý Dữu vẫn tiếc rẻ việc bữa sáng ăn đồ ăn tự nhiên, vẫn luôn dùng dinh dưỡng tề điền bụng, nhưng hiện tại nghĩ đến điểm tích lũy khổng lồ trong tài khoản của mình, hầu bao phình lớn nên tư thế đi đường cũng phấn chấn hơn hẳn.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất, con người tồn tại chẳng phải là mưu cầu được ăn ngon uống ngon ngủ ngon sao? Nếu ngay cả dục vọng ăn uống còn không thỏa mãn bản thân thì chính mình phấn đấu còn có nghĩa lý gì đây?
Bởi vậy, Quý Dữu vẫy tay quyết định về sau hoàn toàn tạm biệt dinh dưỡng tề và sẽ ăn thức ăn tự nhiên.
Không sai.
Rất kiêu hãnh khi nói với chính bản thân mình.
Quý Dữu vừa mới ra khỏi ký túc xá, khi chuẩn bị chạy tới nhà ăn thì suýt chút nữa đã va vào Thịnh Thanh Nhan đang cầm hộp cơm sáng vừa đi vừa ngáp, Thịnh Thanh Nhan che miệng oán giận kêu la: “Là tên nào không có mắt nha? Suýt chút nữa cậu đâm vào bé con đáng yêu nha……”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu hít sâu một hơi rồi nói: “Bé con quá cay mắt giống như cậu thì tôi thấy một lần là đâm một lần! Thấy hai lần là đâm hai lần!”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Không hiểu sao Thịnh Thanh Nhan cảm thấy ớn lạnh, cậu ta nhướn mi, trừng mắt lườm Quý Dữu: “Quý Dữu số 4444 nha…… Hôm nay cậu uống nhầm thuốc nha…… Làm gì mà muốn hù dọa người ta nha……”
Quý Dữu liếc nhìn cậu ta một cái: “Tôi cảm thấy cực kỳ tiếc nuối khi không dọa chết được cậu, cậu yên tâm, tôi sẽ không ngừng cố gắng.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Mỗi lần nói chuyện với 4444 đều bị chọc giận, Thịnh Thanh Nhan hừ hừ lỗ mũi: “Không nói chuyện với cậu nữa! Người ta muốn đi ngủ nha……”
Nói xong, Thịnh Thanh Nhan ngáp liên tục rồi loạng choạng đi về hướng ký túc xá, vừa đi vừa nói đầy vẻ tiếc nuối: “Ngồi canh cửa tiệm đại sư cả một đêm mà cũng không có hàng mới nha, người ta buồn ngủ chết mất nha……”
Quý Dữu nhìn bóng lưng của cậu ta, không hiểu sao thấy đồng tình với cậu.
Thảm.
Thật sự thảm.
Nhưng con hàng này thật đáng thương đến mức xuẩn ngốc, chẳng phải chính mình đã từng nói với cậu ta sao? Có lẽ đại sư không tâm trạng có hàng mới đâu? Kết quả là tên này không chịu nghe lời cô nói ---
Tục ngữ có câu, không nghe lời người tốt sẽ gặp họa trước mắt.
<!-- pc_1 -->
Nhưng nhờ có phúc của Thịnh Thanh Nhan mà Quý Dữu lại nhớ đến vụ mình mất trắng 8,5 triệu điểm tín dụng, lòng cô bắt đầu đau nhói.
Oa oa oa ~
Nỗi đau vốn đã giảm bớt.
Lúc này ---
Quý Dữu nhớ tới đồ ăn tự nhiên thơm ngon cũng tự dưng cảm thấy vô vị.
Khi Quý Dữu tới nhà ăn, đội ngũ xếp hàng chờ múc cơm ở nhà ăn đã đầy người, thời gian còn sớm, Quý Dữu cũng không vội nên đứng ở cuối hàng và kiên nhẫn chờ đợi. Đại khái sau 10 phút thì đến lượt Quý Dữu.
Quý Dữu vừa nhìn thấy khuôn mặt của đàn anh Hà Tất ở cửa sổ múc cơm thì tâm trạng lại suy sụp.
Oa oa oa ~
Không vui tí nào.
Vì sao không phải là đàn chị Thi Nhã chứ?
Trên khuôn mặt của đàn anh Hà Tất mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, cậu ta chủ động dò hỏi: “Bạn học này, muốn ăn gì vậy?”
Quý Dữu xụ mặt: “Một cái bánh quẩy, một cái bánh nướng, một ly sữa đậu nành!” Không sai, nhà ăn ở học viện quân sự Lãm Nguyệt cung cấp bữa sáng kiểu Trung Quốc cổ đại, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.
Nói như thế nào đây?
Nhân loại thời đại tinh tế không phải không hiểu thưởng thức ẩm thực, nhưng vì tài nguyên khan hiếm nên đồ ăn tự nhiên khá hiếm hoi, có rất nhiều thực đơn ẩm thực truyền thống cũng không phải biến mất mà là không đủ nguyên liệu nấu.
Hơn nữa giá cả lại đắt đỏ, gia đình bình thường không ăn nổi, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một hai bữa coi như được ăn đồ ăn ngon.
Chỉ có trường học, quân đội, viện nghiên cứu…… Những tổ chức này có quan hệ tới tương lai và sự ổn định của nhân loại mới nhận được phân bổ ngân sách từ bộ phận tài chính của liên minh, cũng cung cấp đồ ăn tự nhiên hàng ngon giá rẻ. Cũng bởi vậy mà sinh viên như Quý Dữu mới có thể lấy điểm tích lũy hoặc số ít điểm tín dụng ăn đồ ăn tự nhiên có giá đắt đỏ.
Quý Dữu mở miệng gọi khẩu phần bữa sáng này: Bánh quẩy ở thị trường có giá 500 điểm tín dụng, giá trường học là 250 điểm tín dụng một cái, dùng điểm tích lũy thì chỉ cần 2.5 điểm tích lũy; bánh nướng có giá giống vậy; sữa đậu nành thì rẻ hơn, giá thị trường là 300 điểm tín dụng, trường học ưu đãi chỉ còn 150 điểm tín dụng, 1.5 điểm tích lũy. Tổng cả bữa ăn này phải tốn 6.5 điểm tích lũy, còn đắt hơn phần cơm thịt xương sườn kho tàu.
Nghe được Quý Dữu gọi tên món ăn, Hà Tất hơi ngạc nhiên, đàn em này sao đột nhiên hào phóng đến vậy?
Có tiền sao?
Có điểm tích lũy sao?
Hà Tất yên lặng chuẩn bị thức ăn mà không nói thêm gì, chờ cậu ta chuẩn bị xong bánh quẩy, bánh nướng và sữa đậu nành thì đột nhiên lấy một quả trức gà luộc ra rồi nhìn Quý Dữu mỉm cười chào mời: “Bạn học này, nhà ăn có ưu đãi trứng gà trong thời gian có hạn nha, là trứng được đẻ ra từ giống gà mái chân dài chăn nuôi thả tự nhiên từ dãy núi Alman, chỉ cần 0.5 điểm tích lũy là có thể mua một quả, thế nào? Có muốn thêm một quả trứng gà không?”
Quý Dữu trợn tròn mắt.
0.5 điểm tích lũy?
Trứng gà lớn như vậy?
Sắp to bằng nắm tay của cô rồi. Tuy rằng Quý Dữu chưa từng ăn nhưng cô biết giá, là 5 điểm tích lũy một quả đấy! Hiện tại chỉ cần 0.5 điểm tích lũy một quả sao?
Có khả năng không?
Nhất thời, Quý Dữu hơi nghi ngờ.
Trên khuôn mặt của Hà Tất vẫn nở nụ cười phơi phới.
Quý Dữu do dự còn không đến một giây, thầm nghĩ có lợi không lấy là đồ ngốc hả?
Đương nhiên muốn rồi!
Vì thế, Quý Dữu ra sức gật đầu: “Đành anh, cho em 10 quả!”
Một quả sao đủ?
Cần ít nhất 10 quả.
Nghe vậy, khóe miệng Hà Tất hơi run run: “Bạn học này, mua có định lượng nha, chỉ có thể mua một quả.”
Quý Dữu lườm cậu ta một cái: “Được rồi, một quả thì một quả.”
Thật là ---
Keo kiệt.
Hà Tất nhanh nhẹn đóng gói xong, Quý Dữu nhanh nhẹn thanh toán, trước khi đi, Quý Dữu ngó nhìn cậu ta một cái rồi thả lại một câu: “Đàn anh Hà Tất, bộ dáng keo kiệt của anh cực kỳ giống cặn bã nam.”
Hà Tất: “……”
Sau đó.
Quý Dữu cầm theo khay đồ ăn rời đi luôn rồi sau đó định tìm một chỗ ăn bữa sáng, cô vừa mới đi thì một sinh viên nam đứng sau Quý Dữu sớm đã nghe được đối thoại của Hà Tất và Quý Dữu, trong khoảnh khắc đó đúng là cậu ta mừng như điên!
0.5 điểm tích lũy một quả trứng giống gà chân dài!
Chuyện tốt như vậy mà mình lại gặp được.
Sinh viên nam nhìn chằm chằm vào Hà Tất rồi nhếch miệng cười to: “Đàn anh, phiền anh lấy cho em một quả trứng gà chân dài!”
Hà Tất cũng không ngẩng đầu lên: “Chắc chưa?”
Sinh viên nam ra sức gật đầu: “Chắc chắn và khẳng định!”
Hà Tất nói: “5 điểm tích lũy một quả.”
Sinh viên nam này trừng mắt: “Chẳng phải là 0.5 điểm tích lũy một quả sao?”
Hà Tất nhìn cậu sinh viên này, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như gió xuân nhưng vẫn thờ ơ nói: “Thời gian cung ứng có hạn. Hết thời gian thì đương nhiên không có.”
Sinh viên nam: “……”