Vèo ---
Một quả đạn pháo lặng yên bắn về phía Quý Dữu mà không hề gây ra một tiếng động nào, khi đạn pháo tới gần mới truyền tới một tiếng xé gió rất nhỏ, Quý Dữu phản ứng cũng nhanh nhẹn, trên thực tế cô đã chuẩn bị từ lâu, chỉ là làm như không phòng bị mà thôi, đạn pháo áp sát tới, Quý Dữu nhanh chóng nhảy lên và biến mất ngay tại chỗ chỉ trong chớp mắt, hỏa lực lần này đã thất bại.
Đúng lúc này, đòn tấn công của Từ Châu cũng tới, cậu ta sử dụng vũ khí là chiếc rìu khổng lồ.
Ầm ---
Chiếc rìu khổng lồ bổ mạnh lên cơ giáp cỡ nhỏ.
Nếu bị chém trúng một đao thì tất nhiên sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
Bỗng nhiên ---
Quý Dữu điều khiển cơ giáp cỡ nhỏ dùng một tư thế cực kỳ vặn vẹo, xiêu xiêu vẹo vẹo né tránh đòn tập kích của chiếc rìu khổng lồ, cũng trong nháy mắt đó cô đã nhảy lên, lập tức đã nhảy lên đỉnh đầu cơ giáp của Từ Châu, sau đó một chân vung lên tạo thành một cú đá mạnh.
Từ Châu: “……”
Quý Dữu cười hì hì: “Từ Châu, sức mạnh của cậu bị phân tán quá nhiều, chiếc rìu này không tổn thương tới tớ được, ngược lại lại còn tiêu hao rất nhiều thể lực của cậu dẫn tới việc đòn tiếp theo của cậu không còn sức nữa, như thế cậu càng không thể cản được tớ.”
“Chú ý khống chế thể lực và tinh thần lực một cách hợp lý vào. Người ta mắng cậu là tên ngốc to con thì cậu ước gì có thể vui mừng khôn xiết mà gắn lên đầu mình tấm biển sáng loáng ghi ‘Tên Ngốc To Con Đệ Nhất Vũ Trụ’ phải không? Được rồi --- Tên ngốc to con, vì tôn nghiêm của cậu, nhanh chóng quật khởi đi!” Quý Dữu nói xong lại vỗ vỗ lên cánh cửa trên đầu cơ giáp của Từ Châu, sau đó phóng khoáng bước đi xa.
Từ Châu hơi phiền muộn.
Không phải vì bị vỗ lên trán, cũng không phải bị Quý Dữu mỉa mai mà là phát hiện Quý Dữu nói rất chính xác. Mình bổ rìu xuống nhưng phải đợi sau 3 giây mới có thể ra đòn tiếp theo…… Điều này chứng tỏ năng lực khống chế thể lực và tinh thần lực của mình rất kém.
Còn nữa ---
Tên này còn có thể đồng thời ứng phó sự tấn công của hai người lại vừa phân tâm tán gẫu với bọn họ?
Lúc này, đạn pháo của Trương Duệ bắn về phía Quý Dữu lần nữa.
Quý Dữu lắc trái lắc phải, làm cơ giáp cỡ nhỏ vặn thành hình chữ S, trong vài lần chớp mắt và lắc lư đã né tránh được đòn bắn tỉa của Trương Duệ, cô còn thuận miệng nhận xét: “Trương Duệ, mỗi lần bắn đạn pháo là cậu hao phí quá nhiều, bớt dùng đi, thằng nhóc phá của nhà cậu! Còn nữa, trình độ ngắm chuẩn của cậu có vấn đề rất lớn đấy, cậu chính là tay súng bắn tỉa cơ mà! Tay súng bắn tỉa cần phải ngắm chuẩn, bắn ra chính xác chứ không phải nã pháo lung tung!!! Cậu còn như vậy thì cậu điều khiển cơ giáp làm gì, còn không bằng cậu đi chơi trò đánh chuột đất thời xưa đi!”
Trương Duệ: “……”
Không nghe.
Không nghe.
Tất cả đều là tên xấu xa đang tụng kinh.
Còn nữa ---
<!-- pc_1 -->
Rất muốn bắn một phát pháo nổ tung miệng cậu ta! Thậm chí Trương Duệ cảm thấy nghe những lời nói nhảm nhí của Quý Dữu còn độc hại lỗ tai hơn so với cuộc đối thoại trong phim truyền hình máu chó của giảng viên Mục Kiếm Linh.
Nhưng Từ Châu và Trương Duệ cũng không thể không thừa nhận rằng, tuy sau khi trải qua đối luyện với Quý Dữu hai người phải chịu khổ rất nhiều, mỗi lần canh phòng nghiêm ngặt vẫn bị đánh mạnh vào đầu, bị đạp vào mông…… Toàn bộ cuộc đối luyện bị đánh đến mức rất chật vật…… Nhưng đúng là kỹ năng điều khiển cơ giáp của hai người được cải thiện nhanh chóng.
Thậm chí chưa đến 10 phút mà hai người đã cảm thấy lực cản mạnh mẽ của lực trọng trường đè nặng lên bản thân hai người đã có cải thiện cực kỳ lớn, ít nhất bọn họ sẽ không dễ dàng bị gió thổi bay tứ tung ---
Bước đầu có tiến triển thật rồi.
Trương Duệ và Từ Châu liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy thần sắc kinh ngạc trong mắt đối phương, hai người trở nên nghiêm túc, Trương Duệ nói: “Hai chúng ta không cần tấn công lung tung, cậu đánh nghi binh, còn tớ sẽ ngắm chuẩn --- Làm động tác giả đánh lừa cậu ta trước đã ---"
Quý Dữu dùng một chân đá lên mông cơ giáp của Trương Duệ: “Tớ nghe được à nha.”
Trương Duệ: “……”
Từ Châu: “……”
Rốt cuộc thì có cái quái gì đang xảy ra với con hàng này vậy?
Tốc độ của cậu ta đúng là nghịch thiên, đã đạt tới cảnh giới làm người khó có thể đề phòng.
Rốt cuộc là con hàng này làm thế nào mà làm được điều đó?
Hạng mức giá trị tinh thần lực của cậu ta mới cấp D mà! Mới cấp D thôi mà! Với hạng mức giá trị tinh thần lực ít ỏi như vậy, làm thế nào phân phối chúng chứ? Không nhìn ra được dáng vẻ đã tiêu hao hết một chút nào.
Hình như Quý Dữu cảm nhận được tiếng lòng của hai người, thế là bèn nhướn mày đắc ý nói: “Bởi vì hạng mức giá trị tinh thần lực của tớ quá ít nên tớ mới cần phải tính toán kỹ càng để sử dụng. Bàn về việc thao tác tỉ mỉ đối với tinh thần lực, ở đây tớ dám xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất! Các bạn nhỏ, kiến thức của các cậu vẫn quá ít, đến khi nào thấy được nhiều hơn cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy đâu.”
Chưa cần nói xong, Quý Dữu chia ra bắn vào cửa trên phần đầu cơ giáp của hai người, bắn xong còn rút lui nguyên vẹn.
Trương Duệ, Từ Châu: “……”
Nếu nói trước đó, hai người bị Quý Dữu đập trán, đá mông thì cả hai còn cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng đúng là trải qua nhiều rồi nên nội tâm không còn dao động nữa thì phải?
10 phút sau.
Nhạc Tê Quang hùng tâm tráng chí bắt đầu thử lần thứ tư.
Lần này, Nhạc Tê Quang quyết định không chỉ thể hiện cú xoay người một cách đẹp mắt mà cậu ta còn phải thực hiện các động tác có độ khó cao ---
Sau đó, lần mở màn của Nhạc Tê Quang rất đẹp trai, khi cơ giáp hạng nặng Phá Quân vừa ra trận, nó mang tới khí thế của thiên quân vạn mã, trong nháy mắt làm mọi người dừng lại động tác trong giây lát rồi cùng nhau vây xem cậu ta.
Bạn học A: “Lúc này mấy giây thì sẽ quỳ ta?”
Bạn học B: “2 giây, không thể nhiều hơn.”
Bạn học C: “Không có khả năng mới 2 giây được, dù sao chân tay cũng phát triển rất tốt, dựa vào thể lực vốn có thì cậu ta cũng căng được 7 giây? 8 giây chứ nhỉ?”
Sắc mặt của Nhạc Tê Quang đen xì.
Bên cạnh, cuộc đối luyện giữa Quý Dữu và Từ Châu, Trương Duệ cũng dừng lại. Quý Dữu nói: “Đợi chút nữa Nhạc Tê Quang thất bại thì hai cậu lên đi, tin tưởng tớ, các cậu nhất định sẽ làm được.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nhạc Tê Quang tức đến nỗi suýt nữa đã chửi ầm lên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cảm thấy phương thức vả mặt tốt nhất đó chính là dùng thực lục mạnh mẽ chinh phục bọn họ! Làm cho bọn họ chủ động câm miệng!
Vì thế ---
Nhạc Tê Quang bắt đầu bằng tư thế hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Lúc này, trong số các sinh viên, người thành công hoàn thành mục tiêu vẫn chỉ có Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên. Louis và Lance từng thử nhưng đều lần lượt thất bại, cho nên động tác tưởng chừng như đơn giản nhưng lại không hề dễ dàng.
Sau đó ---
Dưới sự chờ mong của mọi người, bằng với thế của vạn quân mạnh mẽ, Nhạc Tê Quang bị ngã với tư thế chó bò rất khó xem.
Các sinh viên: “……”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nhạc Tê Quang trợn tròn mắt, cả người như bị sét đánh, còn khuôn mặt thì hiện lên vẻ không thể tin được:
Làm thế nào mà lại thế được?
Làm thế nào mà lại thế được?
Làm thế nào mà lại thế được?
Rõ ràng bản thân đã nắm chắc 90% rồi……
Nhưng ---
Quý Dữu nhìn về phía Từ Châu và Trương Duệ rồi bắt đầu dạy học tại chỗ: “Các cậu biết tên ngu xuẩn Nhạc Tê Quang này vì sao lại thất bại nhiều lần không?”
Từ Châu và Trương Duệ mờ mịt.
Quý Dữu lại cười nói: “Cậu ta là ví dụ điển hình cho câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Với thể chất cấp S này dẫn tới việc cậu ta làm bất kỳ cái gì cũng sẽ dựa theo bản năng động thủ trước rồi mới động não, từ trước tới nay cậu ta không nghĩ đến động não trước lại động thủ sau. Càng không nghĩ đến việc phối hợp cả đầu óc và chân tay cùng nhau hành động --- Các cậu xem đi, thể tích cơ giáp Phá Quân lớn như vậy sẽ yêu cầu rất cao đối với thể lực của người điều khiển, cậu ta rất tự tin với thể lực của bản thân nên vừa mở đầu đã dùng toàn bộ thể lực, muốn dùng một hơi vọt tới vạch đích, nhưng --- Khi trên đường gặp phải chướng ngại vật, chỉ dựa vào thể lực thì không thể chống đỡ được, thực ra đầu óc của cậu ta chậm nửa nhịp mới bị ngã vài lần như thế.”
Nói tới đây, cách biểu đạt của Quý Dữu trở nên khí phách: “Nếu cậu ta không thay đổi tư duy về cách thức chiến đấu của mình, cứ chăm chăm dựa vào sức trâu, dựa vào trực giác, vẫn luôn ỷ vào thể chất cấp S thì lần tới cậu ta sẽ ngã tiếp, ngã tiếp và ngã tiếp…… Sẽ là món hàng nằm bẹp giữa đường như cũ.”