“Tử vong.”
“Tích ---”
“Tử vong.”
Theo từng tiếng nhắc nhở, sắc mặt mỗi ‘thi thể’ nằm trên mặt đất đen như đáy nồi: “Chúng mày kết bè chơi ‘tiên nhân’ vũ hả?
***Tiên nhân vũ: Mình có dùng google dịch thì ra tên là ‘tiên vũ’, ‘khiêu vũ Fairy’ hay ‘tiên nữ khiêu vũ’. Rồi lại tra cứu trên baidu nhưng chỉ ra được thông tin về một người tên là Li Degejing tham gia vào chường trình ‘vũ điệu tốt của Trung Quốc’ năm 2014 và được Aaron Kwok ca ngợi là ‘Tiên nữ khiêu vũ’. Và mình thấy chẳng có liên quan qué gì với nội dung truyện gì cả. Thế nên theo suy luận của mình thì ý của câu này chắc là dùng mồi cậu dụ dỗ người ta giống như vũ điệu của tiên nữ làm mê hoặc lòng người (>_.<
Nhạc Tê Quang nói: “Dậy làm việc nhanh!”
Quý Dữu u oán liếc ngó cậu ta một cái: “Tôi vừa năm mơ, mơ thấy tôi sắp làm thịt cậu……”
Nhạc Tê Quang nghe thấy thế thì khinh bỉ: “Mày đúng thật là dám nằm mơ nha.”
Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quý Dữu vừa mới ngủ no nê rồi cười híp mắt: “Thật là đẹp mắt.”
Quý Dữu xem nhẹ cô theo bản năng rồi chuyển sang phía người bình thường duy nhất ở đây là Nhạc Tê Nguyên.
Nhạc Tê Nguyên đang ngồi xổm ở một bên, chỉ vào bản đồ địa hình thô ráp trên mặt cát, trong giọng nói kèm theo sự hưng phấn: “Đến đây đi…… Chúng ta đến xem tiếp theo gặm miếng thịt nào đây?”
Bản đồ là mấy tên nhóc này cùng nhau lăn lộn tạm thời vẽ ra bản đồ sân diễn tập.
Nhạc Tê Nguyên giơ một ngón tay chỉ vào một điểm: “Tôi cảm thấy gặm bên này trước, nơi này có cứ điểm của một đội ngũ, nhân số của bọn họ đại khái là 50 người, chúng ta sai Quý Dữu đi hướng đó dẫn mấy người ra trước đã rồi đánh tiến vào hang ổ của bọn họ sau.”
Sở Kiều Kiều liếc mắt một cái thì lập tức phản bác: “Tôi không đồng ý, tôi cảm thấy hẳn là đi đánh chỗ này, đoàn đội này có 150 người, nghe nói cấp bậc cao nhất cũng mới đến cấp A mà thôi.”
Nhạc Tê Nguyên: “Đánh với nhiều người khiến động tĩnh quá lớn, nếu hiện tại bị hai đoàn đội Thẩm Trường Thanh và Louis phát hiện thì đối phó hơi phiền toái.”
Nhạc Tê Quang là kẻ lỗ mãng lại có lòng tham, vừa nghe được liền ra vẻ: “Sợ cái gì? Đến một tên giết một tên, đến hai tên giết hai tên! Đánh đội ngũ mấy chục người tao chán ngấy rồi, muốn làm thì làm một vụ lớn, đánh đội ngũ 150 người gì kia ý!”
Thịnh Thanh Nhan ngồi ở một bên không ngừng dụi mắt, cứ ai thán giá trị khuôn mặt đẹp đẽ của mình bị giảm xuống, căn bản là không tham dự thảo luận.
Ba người bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận túi bụi hết lên.
Quý Dữu nhìn thấy hết cảnh này, không nhịn được lắc đầu liên tục, cô thở dài một tiếng rồi nói: “Các vị có thể nghe một chút kiến nghị của ‘mồi’ chuyên nghiệp được không? Tôi làm mồi mất công mất sức hẳn là có quyền lên tiếng chứ?”
Nhạc Tê Quang: “Mồi không có nhân quyền, câm miệng cho ba ba đi.”
Nhạc Tê Nguyên: “Nói.”
Sở Kiều Kiều: “Ô…… Cậu có kiến nghị càng tốt hơn sao?”
Quý Dữu nói: “Với trình độ phát dục đại não của các cậu, nếu không phải thực lực của tôi không được thì tôi có thể đánh cho các cậu mấy trăm mấy ngàn cái đấy. Ôi ~”
Nhạc Tê Quang vừa nghe xong liền bốc hỏa, Nhạc Tê Nguyên ở bên cạnh ngăn trở thằng anh trai thiểu năng trí tuệ phát huy, cậu ta nhìn Quý Dữu cảnh cáo: “Nói ra kiến nghị đi, không được có ý đồ công kích thân thể người.” Hiện tại đối với tất cả hành vi công kích thân thể người cậu ta đều chống lại.
Quý Dữu chỉ vào hướng đông của một ngọn núi, lại chỉ hướng một ngọn núi khác ở biên giới hướng bắc rồi phân tích: “Nơi này, nơi này, các cậu biết đây là chỗ nào đúng không? Nơi này là cứ điểm của Thẩm Trường Thanh, nơi này là cứ điểm của Louis và Lance. Lực lượng của hai thế lực này là ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát sinh xung đột lớn. Chính các cậu không phát hiện ra sao? Hai thế lực này trước mắt đối chiến chỉ đánh đấm mấy trận lặt vặt, căn bản không gióng trống khua chiêng đánh một trận lớn bởi vì bọn họ đã đạt thành nhất trí: Nhiệm vụ hàng đầu của hai bên là thanh trừ đoàn thể nhỏ, thế lực nhỏ…… Sau khi làm những đội này bị đào thải bị loại trừ mới quyết phân thắng bại sau.”
***Đánh đấm mấy trận lặt vặt: Bản convert là ‘tiểu đả tiểu nháo’.
“Quy tắc của trận diễn tập còn nhớ rõ không? Chỉ có 500 người sống sót. Hai đội ngũ này mỗi bên đều có 500 người, không có gì bất ngờ xảy ra thì đương nhiên bọn họ tính toán đảm bảo thành viên đội ngũ của chính mình được ở lại đến cuối cùng.”
“Nhưng là --- Tiểu đội ngũ, thế lực nhỏ không dễ đối phó như vậy. Cứ điểm của những người này đều phân tán, tiềm tàng ở các góc trong trận diễn tập và có nhân số khổng lồ…… Hơi không chú ý đều có khả năng đâm sau lưng mình. Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà Thẩm Trường Thanh và Louis muốn ưu tiên giải quyết các thế lực nhỏ. Hai bên thật sự mà đánh nhau lên, kết quả lại bị người khác chiếm lợi thì cũng không phải là thể nghiệm quá tốt đẹp gì cho cam.”
Nhạc Tê Nguyên sờ cằm: “Ồ……”
Sở Kiều Kiều nhăn lại mi: “Nói như vậy?”
Quý Dữu mỉm cười hỏi lại: “Các cậu nghĩ lại mà xem, tối hôm qua chúng ta làm cái gì? Hiện tại lại tính toán làm những gì? Những việc chúng ta làm trước mắt còn không phải là trợ Trụ vi ngược, trợ giúp hai thế lực này thanh trừ thế lực nhỏ sao? Chờ bọn họ bị thanh trừ xong xuôi --- Chúng ta còn có thể tồn tại sao?”
***Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những việc tàn ác, bạo ngược. Đời nhà Ân, vua Trụ là một vị hôn quân vô đạo cho nên người nào giúp hắn làm những điều độc ác thì được gọi như vậy.
“Các cậu --- Đều là phần tử nguy hiểm cực kỳ không làm người thích, là nhân tố không ổn định nha.”
“Đổi thành tôi tôi cũng muốn liên hợp với đối thủ đánh chết các cậu rồi nói sau.”