Phần lớn tinh thú có lớp da thô thịt tháo rất khó đối phó, đã thế lực phá hoại của tinh thú cực kỳ đáng sợ. Nhưng nhân loại lại không giống vậy, so sánh với tinh thú thì nhân loại có vẻ đặc biệt yếu ớt, một đá này của Trường Nhĩ thỏ làm cả người Leah nện lên Thiết Lê mộc, may mắn trang phục bảo hộ của cô cũng đủ rắn chắc nên đầu dưa mới không bị nát, nhưng lần quăng ngã này cũng khiến cô không nhúc nhích được một lúc lâu……
Hình như Trường Nhĩ thỏ thấy một lần công kích chỉ đánh được một người nên rất tức giận, đột nhiên nó xoay người sang bắt đầu công kích Tạ Xuyên Khung và Tạ Linh Chi, hai người phản ứng cực nhanh, ngay lúc Leah gặp phải tập kích thì Tạ Xuyên Khung đã rút thanh kiếm năng lượng ra bổ về phía Trường Nhĩ thỏ, Trường Nhĩ thỏ vung đầu, đôi tai dài trực tiếp đánh văng kiếm năng lượng của Tạ Xuyên Khung đi, nó đang muốn đắc ý……
Bỗng nhiên ---
Chủy thủ của Tạ Linh Chi lao tới. Trường Nhĩ thỏ không kịp phòng bị lập tức bị đánh trúng cổ, chỉ trong giây lát máu tươi đã chảy ròng ròng ---
“Kỉ ---”
Trường Nhĩ thỏ kêu rên đầy thống khổ, cả cơ thể xoay vòng tròn một cách điên cuồng.
Tuy rằng tinh thú có giá trị vũ lực mạnh mẽ nhưng chúng cũng không thể bằng nhân loại xảo quyệt được, thật ra lần công kích vừa rồi của Tạ Xuyên Khung chỉ là nghi binh, mục đích là hấp dẫn lực chú ý của Trường Nhĩ thỏ, mượn cơ hội cho Tạ Linh Chi công kích được nó.
Ở bên này, sau khi Tạ Linh Chi thành công đánh lén thì nhanh chóng lui về sau một bước, Tạ Xuyên Khung lại tiến lên với tốc độ cực nhanh hướng tới vị trí bị thương của Trường Nhĩ thỏ hung hăng đâm một kiếm.
“Ngao ---”
Trường Nhĩ thỏ đau đến giật nảy mình.
Dây thần kinh của Tạ Xuyên Khung buộc chặt, không giám có bất kỳ sơ suất nào, dùng tốc độ thật nhanh đâm nhát kiếm thứ hai!
Nhát kiếm thứ ba!
Nhát kiếm thứ tư!
……
Cho đến khi Trường Nhĩ thỏ không còn sức cử động nữa Tạ Xuyên Khung mới dừng lại cất kiếm đi, vì đánh giáp lá cà nên trên khuôn mặt gầy gò của anh ta dính những vết máu li ti của Trường Nhĩ thỏ, nhưng anh ta không để ý bản thân mà quay về phía Leah quan tâm hỏi: “Leah, em không sao chứ?”
Dùng hết sức để chiến đấu cuối cùng cũng kết thúc, Leah cũng đỡ hơn, cô xoa bụng đứng lên, đón nhận tầm mắt quan tâm của mọi người rồi trấn an: “Em không sao, không cần lo lắng đâu.”
“Ừ.”
Lúc này Tạ Xuyên Khung mới yên tâm một chút rồi dặn dò: “Dọn dẹp hiện trường rồi chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức.” Sau khi trải qua chiến đấu, hiện trường có Trường Nhĩ thỏ và vết máu sẽ hấp dẫn những tinh thú khác lại đây cho nên 10 dặm xung quanh không thể ở lại.
***1 dặm = 500m
Sau khi kết thúc trận chiến giải trừ nguy hiểm, Quý Dữu và bà Jenny xác nhận phụ cận không có dị thường gì mới chạy đến chỗ Leah, bà Jenny cẩn thận xem cơ thể cháu gái, phát hiện không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.
Leah cười khẽ: “May mắn nó chỉ là Trường Nhĩ thỏ cấp 1, con chỉ bị đá một chút chứ những chỗ khác không có tổn thương nào đâu.”
Quý Dữu nói: “Chị Leah, vừa rồi chị sơ suất quá, lần sao không được như vậy nữa nhé.”
Leah gật đầu: “Ừ, chị biết rồi.”
Tạ Linh Chi nhìn thấy mấy người này vẫn còn lằng nhằng nên nhíu mày bất mãn nói: “Không thể hỗ trợ dọn sạch sẽ hiện trường xong mới nói chuyện phiếm được sao?”
Ryan không ở đây thì Tạ Linh Chi nào còn bày ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu được nữa? Lập tức răng nanh móng vuốt của cô ta lộ ra, hơn nữa vốn dĩ tính tình của cô ta không được tốt gì, căn bản không muốn cùng tổ đội với hai kẻ có thiên phú kém cỏi là Quý Dữu và bà Jenny, ngay cả Leah mà nhiều người cho rằng thiên phú không tồi nhưng trong mắt Tạ Linh Chi thiên phú của cô cũng chỉ đến thế, thực chiến vừa rồi không phải Leah bị ăn mệt sao?
A ~
Yếu ớt như này.
Chỉ biết kéo chân sau mà thôi.
Tạ Xuyên Khung nghe vậy nhíu mày quở trách: “Linh Chi, em bớt tranh cãi đi, huống hồ chuyện vừa rồi mọi người đều đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hợp tác mới giết chết Trường Nhĩ thỏ được, em cho rằng chỉ hai chúng ta là có thể giết được nó nhanh như vậy sao?”
Tạ Linh Chi nghe thấy anh trai trách mắng thì bĩu môi không nói thêm nữa.
Quý Dữu và bà Jenny đều không hé răng, chỉ yên lặng tiến lên giúp đỡ rửa sạch hiện trường, đầu tiên là muốn lấy đất lấp lên vết máu ở hiện trường, nếu để vết máu lộ ra ngoài không khí thì sớm hay muộn sẽ gọi tinh thú khác đến.
Thứ hai là rút hàm răng và móng vuốt của Trường Nhĩ thỏ ra, hàm răng và móng vuốt của Trường Nhĩ thỏ là tài liệu thường thấy để làm cơ giáp, có thể bán được với giá kha khá, đây cũng là nguyên nhân mọi người tình nguyện mạo hiểm đánh chết con Trường Nhĩ thỏ này.
Phụ trách thu thập hàm răng và móng vuốt là Tạ Xuyên Khung, anh ta mang theo một thanh chủy thủ ngắn nhỏ, cực kỳ cẩn thận từng chút một lột xuống hàm răng và móng vuốt của Trường Nhĩ thỏ rồi sau đó tươi cười: “Chất lượng của con Trường Nhĩ thỏ này không tồi đâu, độ cứng của hàm răng và móng vuốt cực kỳ tốt, chắc có thể bán được giá cao chút.”
Mọi người nghe xong rất vui vẻ.
Bên này, Quý Dữu và bà Jenny đã rửa sạch xong vết máu xung quanh, mọi người vây quanh xem Tạ Xuyên Khung thu thập tài liệu, hàm trăng của Trường Nhĩ thỏ này vô cùng trắng, đặc biệt là hai chiếc răng cửa sắc nhọn như đao phát ra ánh sáng trắng bạc nhìn thật đáng sợ……
Trong lúc mọi người phụ trách dọn dẹp chiến trường thì Tạ Linh Chi đã lên trước cầm vũ khí năng lượng mà con Trường Nhĩ thỏ gặm cắn, cô ta nhặt lên thì thấy đó là một thanh khảm đao năng lượng lập tức bĩu môi.
Ngoại hình của thanh khảm đao năng lượng này mô phỏng lại khảm đao mà đồ tể thời viễn cổ dùng để giết heo, thân đao rất lớn, ước chừng lớn bằng hai cái đầu của người trưởng thành, đao dài có vẻ rất thô kệch không phù hợp với thẩm mỹ của Tạ Linh Chi chút nào, vì thế cô ta không do dự ném sang cho anh trai rồi nói: “Anh, anh cầm đi.”
Đối với thanh vũ khí năng lượng này Tạ Linh Chi rất khinh thường nhưng Quý Dữu lại rất thèm.
Dù ngoại hình khó coi nhưng nó cũng là một thanh vũ khí năng lượng nha!
Có điều Quý Dữu biết dù mình là người phát hiện ra nhưng quá trình vật lộn với Trường Nhĩ thỏ cô không ra sức gì, cho nên cô cũng ngượng ngùng nói muốn thanh khảm đao năng lượng này.
Tạ Xuyên Khung cầm lấy thanh đao cẩn thận đánh giá một lần: “Thanh đao này là một thanh vũ khí năng lượng cấp 2, chỉ là --- đáng tiếc đã bị tổn hại, em xem cổng chuyên chở năng lượng này, cổng bị tổn hại rất lớn cho nên năng lượng trong pin của nó mới bị rò rỉ rồi mời gọi Trường Nhĩ thỏ rất thích ăn năng lượng đến, nếu muốn sửa tốt có khả năng tốn 2-300 điểm tín dụng.”
Tạ Linh Chi cau mày ra vẻ không sao nói: “Vậy không cần sửa, mang ra cửa hàng second-hand bán đi.”
Leah không tán đồng: “Đây chính là vũ khí năng lượng cấp 2 đấy!”
Giá của vũ khí năng lượng cấp 2 đều từ 1500 điểm tín dụng trở lên, đối với mọi người giá đó quá đắt. Ở đây trừ Quý Dữu không có vũ khí năng lượng ra thì anh em Tạ Xuyên Khung và hai bà cháu Leah đều có một thanh, nhưng thanh mọi người sở hữu chỉ là cấp 1 mà thôi.
Chỉ cần không đến những nơi nguy hiểm thì vũ khí năng lượng cấp 1 đã đủ để sử dụng hằng ngày.