Quý Dữu cất lời tiếp: “Thi đỗ vào hệ tài liệu của học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt là lý tưởng của em, tuy rằng em vắng học một năm nhưng em sẽ không từ bỏ con đường này làm nó tiếp tục thui chột, cho nên --- Em lại tới nữa, lưng đeo gánh nặng vay tiền học tập, lấy thân phận sinh viên tự trả tiền đi vào trường học mà em hướng tới này một lần nữa, vừa rồi nghe xong một tiết học của giáo sư Diệp, nếu có người hỏi em đáng giá không?”
“Đáp án của em là khẳng định.”
“Giá trị.”
“Đúng là bởi vì trên con đường cầu học ham học hỏi có lương sư dạy dỗ và đốc thúc như giáo sư Diệp, cũng có tất cả các bạn học đang ngồi làm bạn cùng nhau tiến bộ thì trên con đường này nhân loại chúng ta mới có thể càng đi càng xa hơn.”
“Xác suất thành công 40% và xác suất 15% thành công cũng không thể chứng minh ai là sao chép ai là tác giả. Về điểm này tuy rằng em không có cách nào tự chứng minh trong sạch nhưng là em có dũng khí và tin tưởng trong tương lai gặp bất kỳ cảnh ngộ, bất kỳ suy sụp hay chịu trở ngại nhiều ít thế nào thì cũng không ai có biện pháp ngăn cản em không ngừng thăm dò trên con đường này……”
Nói tới đây, đột nhiên Quý Dữu đi ra chỗ ngồi và nhìn về bốn phía, sau đó đối diện với giáo sư Diệp Hoằng rồi khom lưng thật sâu: “Giáo sư Diệp Hoằng giảng bài cực kỳ xuất sắc, đã để em được lợi rất nhiều, nhưng em cho rằng hành động ngày hôm nay của em đã tạo ra sự bối rối đối với lần dạy học này của giáo sư Diệp. Hiện tại em tuyên bó: Em tự nguyện từ bỏ quyền lợi nghe giảng bài.”
Cái gì?
Cô muốn từ bỏ học tập tại lớp?
Các sinh viên quá kinh ngạc rồi.
Nháy mắt giữa mày của vị giảng viên già Diệp Hoằng này cũng nhíu lại.
Nhưng mà ---
Không phải Quý Dữu chỉ nói mà thôi, cô trực tiếp bước chân ra hướng tới cổng lớn mà đi.
Thế nhưng không phải chỉ nói mà thôi ---
Cô thật sự đi.
Tấ cả sinh viên đều mất tiếng, á khẩu không trả lời được.
Giáo sư Diệp Hoằng lớn tiếng hô: “Đứng lại!”
Quý Dữu dừng bước lại và hơi mỉm cười.
Giáo sư Diệp Hoằng nói: “Tôi thừa nhận thủ pháp xử lý vừa rồi của trò rất thành thạo, cũng cực kỳ hay nhưng đối với nhân phẩm của trò thì vẫn giữa thái độ hoài nghi như cũ, trò muốn dùng phương pháp kích thích tôi chủ động giữ trò lại nghe giảng bài như vậy? Trò không khỏi cũng ---”
Quý Dữu lắc đầu rồi ôn hòa đáp: “Giáo sư Diệp, em nghĩ thầy hiểu lầm rồi. Em nói tự nguyện từ bỏ quyền lợi nghe thầy giảng bài ở lớp học đều không phải là chỉ nói suông, cũng không phải mượn điều này áp chế thầy giữ em lại. Quý Dữu em đã nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh! Nói được thì làm được, cũng không đổi ý.”
Trong lòng giáo sư Diệp Hoằng không hiểu sao dâng lên ngọn lửa vô danh.
Ông ta là người hàng năm đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm, thủ pháp xử lý tài liệu của Quý Dữu và Từ Tư Vũ ai tốt hơn? Thì ông ta chỉ cần xem một cái là có thể phân biệt được.
Quý Dữu giống tiều phu hàng năm đốn củi, nhất cử nhất động đều có kết cấu của cô.
Từ Tư Vũ thì sao? Cô ta rất ưu tú nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện hình huống luống cuống tay chân.
Đương nhiên ---
Điều này không có biện pháp chứng minh ai đúng ai sai……
Nhưng Quý Dữu thể hiện ra cách thức ấy cũng đã chứng minh được cô không phải là kẻ tốt mã dẻ cùi mà là nhân tài thật sự. Chỉ cần tiếp tục học tập tiếp thì tương lai tuyệt đối sẽ có thành tựu.
Người như vậy hiện tại muốn từ bỏ con đường học tập?
Giáo sư Diệp Hoằng hít một hơi thật sâu: “Trò biết trò đang ra quyết định ngu xuẩn gì không vậy?”
Ánh mắt Quý Dữu vẫn bình tĩnh: “Đương nhiên là em biết. Em mất đi không chỉ là quyền lợi nghe giảng bài mà còn có thầy tùy thời giải thích nghi hoặc, chỉ đạo…… Và quyền lợi cùng với các bạn tham khảo, nghiên cứu……”
Giáo sư Diệp Hoằng: “Nếu trò biết……”
Quý Dữu ngắt lời: “Thầy có thể lý giải đây là sự phản kháng không tiếng động bởi sự nhỏ yếu, đáng thương, bất lực của em; với việc em đã rơi vào đường cùng nên chỉ nghĩ ra được con đường tự chứng minh trong sạch duy nhất.”
Nói xong câu này, bỗng nhiên cô cong lên khóe miệng rồi nói năng có khí phách: “Tuy em từ bỏ quyền lợi tùy lúc nghe giáo sư Diệp giảng bài nhưng em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngành học tìm tòi nghiên cứu tài liệu này, từ nay về sau tất cả tài nguyên mạng lưới giáo trình của giáo sư Diệp em sẽ dùng tích phân đi đổi, tất cả tài liệu mà lớp học thực nghiệm yêu cầu em sẽ tự mình nghĩ cách đạt được. Giáo sư Diệp, các bạn học, gặp lại sau.”
Động tác xua tay từ biệt của cô thực tự nhiên tiêu sái.
Miệng của các sinh viên đã mở thành hình chữ O.
Khuôn mặt của giảng viên già Diệp Hoằng cũng nhắn nhó muốn chết.
Quý Dữu nhấc chân cất bước, trước khi rời đi cô cũng không quay đầu lại mà vẫn đưa lưng về phía mọi người và ném xuống một câu: “Em cũng không sợ hãi bạn học Từ Tư Vũ, cũng tùy thời hoan nghênh cậu ấy hạ chiến thư với em.”
Nói xong.
Cô nhanh chóng rời đi.
Tư thế và thái độ kia mới chính là nhẹ nhàng tiêu sái không sợ gì cả.
Cả phòng học yên tĩnh.
Ngoài cửa, bả vai ưỡn ra thẳng tắp của Quý Dữu đột nhiên sụp xuống, trên mặt càng khó coi đến mức giống như đột nhiên ông chồng có người thứ ba, còn mang theo kẻ thứ ba cuỗm tiền chạy: A a a…… Tiêu sái nhất thời sướng, xong việc hỏa táng luôn!
Oa oa oa ~
Vỗn dĩ nghe giảng bài được miễn phí, sử dụng tài liệu cũng là miễn phí, kết quả thì sao? Thế nào cô cũng phải biến thành tự chịu phí.
Đây là não tàn ra sao chứ?
Não tàn bắt đầu từ lúc nào thế?
Đây là não tàn vốn nó đã tàn.
Quả thực Quý Dữu đau đến mức sắp khóc thành tiếng.
Có thể đổi ý không?
Chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa không khống chế được bản thân quay trở lại.
Lòng tự trọng cái gì?
Có thể ăn không?
Nhất ngôn cửu đỉnh cái gì?
Cái đồ chơi này ai để ý chứ.
……
Nhưng, đành vậy.
Lại trở về thì cô vứt sạch mặt mũi mất.
Quý Dữu đành phải khẽ cắn môi, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như con gà chọi dành được thắng lợi rồi bước nhanh rời đi.
Cả một tiết học trôi qua đã tới giữa trưa, Quý Dữu nhanh chóng chạy tới nhà ăn ăn cơm, nhà ăn lúc này đã có đội ngũ xếp hàng thật dài, Quý Dữu nhớ thịt xương sườn kho tàu mãi không không quên, hoặc nói cách khác cô nhớ đàn chị múc cơm Thi Nhã mãi không quên……
Lần này không có Thẩm Trường Thanh, cũng không có Thịnh Thanh Nhan, nếu đàn chị Thi Nhã lại yêu thương mình lần nữa thì chẳng phải có thể lấy được mấy miếng xương sườn ăn sao?
Quý Dữu suy nghĩ một lúc đã bắt đầu chảy nước bọt.
Đội ngũ không ngừng rút ngắn lại, khi chờ đến phiên Quý Dữu, cô vừa ngẩng đầu thì phát hiện người múc cơm không phải là đàn chị Thi Nhã mà là một đàn anh, trong lòng Quý Dữu tiếc nuối không thôi.
Ôi chao!
Sao đàn chị Thi Nhã không ở đây nữa vậy?
Cơm thịt xương sườn kho tàu cần 5 điểm tích lũy. Lần trước có Thẩm Trường Thanh mời khách nên Quý Dữu mới có thể ăn không e dè gì, còn lúc này cô luyến tiếc bỏ ra 5 điểm tích lũy; suy nghĩ thật lâu, Quý Dữu khẽ cắn môi nói với đàn anh múc cơm: “Đàn anh, xin lấy cho em một phần cơm đậu giá rau xanh ạ.”
Đây là cơm hộp rẻ tiền nhất, bên trong có cơm, đậu giá xào cộng thêm vài cọng rau xanh, đây đều là đồ ăn tự nhiên, nhìn thật là cực kỳ nhạt nhẽo…… Nhưng ai bảo nó chỉ cần 1 điểm tích lũy chứ? Ai bảo Quý Dữu là quỷ nghèo đây?
Đàn anh múc cơm rất lưu loát, đồ ăn đã nhanh lấy xong.
Quý Dữu yếu ớt hỏi thử: “Đàn anh à, có thể lấy một chút nước canh thịt xương sườn kho tàu kia không ạ?”
Đàn anh múc cơm mỉm cười đáp: “Bạn học à, không thể nha.”
Quý Dữu: “Oa……”
Không có đàn chị Thi Nhã yêu thương mình thì quả nhiên mình là một cọng cỏ đáng thương mà thôi.
Oa oa oa ~
Quý Dữu bưng khay đồ ăn lên, trước khi đi yên lặng liếc nhìn đàn anh múc cơm một cái: hà Tất.
Ô?
Người này chẳng phải là người diễn tập tốt nhất toàn trường ở năm hai sao?
Hình như là hệ cơ giáp chiến đấu thì phải?
Tuy thực lực mạnh nhưng lại là đồ keo kiệt.
Không thú vị gì hết.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ không não tàn, cô có thể vì một chén cơm mà mặt dày mày dạn đi hãm hại lừa gạt, thể diện gì cũng không cần nhưng có một số thứ cô cảm thấy cần thiết phải kiên trì. Cô không thể chịu đựng được chính mình và nguyên chủ bị bôi nhọ, bị hắt nước bẩn, bị ghim trên cột sỉ nhục vĩnh viễn cho nên cô phải dùng hành động quật cường để chứng minh chính mình.
Có áp lực mới có động lực, cho nên cô sẽ càng nỗ lực đi kiếm lấy điểm tích lũy đấy.