Ồ ~
Người này khá xinh đẹp đấy chứ.
Nhưng Sở Kiều Kiều lại liếc mắt ngó Quý Dữu ở bên cạnh mình rồi nghĩ thầm: Vẫn không đẹp bằng bạn học Quý Dữu nha.
Quý Dữu nhìn hai nam sinh viên này rồi nói: “Xin hỏi người anh em họ gì?”
Ánh mắt của nam sinh lạnh lùng rồi nói một cách nhạt nhẽo: “Vu Tụng.”
Người này có thể được Thẩm Trường Thanh trọng dụng, hơn nữa sau khi Thẩm Trường Thanh chết thẳng cẳng lại tập hợp điều chỉnh được người của Thẩm Trường Thanh thì cũng coi như rất có năng lực và thủ đoạn.
Quý Dữu cười cười: “Bạn học Vu Tụng này, nếu đã đồng ý báo ra tên họ thì khẳng định là muốn vui vẻ hợp tác, nếu mọi người đều có ý đồ hợp tác thì chúng ta đến thương lượng chi tiết cụ thể một chút đi.”
Vu Tụng: “……”
Khi nào tôi đồng ý hợp tác vậy?
Đang muốn phản bác thì bỗng nhiên Quý Dữu quay đầu hướng về phía đồng bắc nói: “Anh bạn bên kia, đúng…… Không sai! Gọi cậu đó! Không cần giấu đâu, cái trán còn thấy được đấy, mau ra đây mọi người cùng nhau thượng lượng kế hoạch tác chiến một chút nào.”
Mọi người: “……”
Gần đây còn có người đang trốn, điều này làm mọi người bất ngờ.
Càng làm mọi người giật mình chính là phía sau anh bạn lộ trán này có ít nhất hơn 100 người đi theo.
Ánh mắt Vu Tụng hơi lóe lên.
Bên người Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên nói nhỏ: “Người là tôi phát hiện ra nên cần đưa cho tôi một cái chân sau.”
Quý Dữu cạn lời: “Đây là cậu nhân lúc cháy mà mà đi hôi của nha.”
Nhạc Tê Nguyên: “Nhạc Tê Quang nhặt mấy cây củi còn có thể được một cái chân sau, tôi cung cấp tình báo lớn như vậy cho cậu mà không có điểm khen thưởng hả?” Nói đến thế có thể hiểu rõ chưa?
Quý Dữu liếc cậu ta: “Có thể có chút tiền đồ nào hay không? Chờ đến khi những người này tập hợp lại đi bắt thỏ còn có thể thiếu cậu một chân? Chính cậu ăn cả một con thỏ cũng có khả năng đấy.”
Nhạc Tê Nguyên đáp: “Người như tôi tương đối thực tế, chỉ tranh cái trước mắt, mặc kệ cái về sau.”
Quý Dữu: “……”
Nhạc Tê Nguyên thúc giục: “Có cho hay không?” Rất có tư thế cậu không cho tôi liền bãi công.
Quý Dữu: “Cho cho cho……”
Thật là ~
Hai anh em nhà họ Nhạc cũng chỉ có tí tiền đồ này mà thôi.
Quý Dữu thu hồi tâm trí rồi đem lực chú ý đặt ở trên người vài nhân vật cốt cán ở hiện trường, sau đó cô nhìn về phía Vu Tụng cười cười: “Bạn học Vu Tụng, nhân số người anh em bên kia không chênh lệch gì mấy so với cậu nha, còn thực lực bên này của chúng tôi cũng không thể khinh thường, tôi cảm thấy chúng ta nhiều người thế này tập hợp lại sử dụng sức lực vào một việc thì còn mạnh hơn là việc cứ đánh đánh giết giết lẫn nhau, cậu cảm thấy sao?”
Vu Tụng tưởng rằng bằng vào gần 200 người là có thể giết sạch mọi người ở bên mình?
Hiển nhiên không có khả năng.
Vu Tụng gật đầu: “Tôi cảm thấy đề nghị của cậu không tồi.”
Quý Dữu cười đáp lại: “Này, người anh em bên kia ơi, báo ra tên tuổi rồi tới đây ăn thỏ nào.”
“Triệu Lỗi.” Đối diện chạy ra một người: “Nghẹn chết tôi rồi! Mùi thơm của con thỏ nướng này quá dày vò người, có thể cho tôi nếm một miếng trước được không?”
Quý Dữu xé một miếng rồi đưa qua.
Triệu Lỗi nhai vài cái thì đôi mắt bỗng chốc trừng lớn: “ĐM, lại ăn ngon đến vậy!”
Quý Dữu cười cười: “Bạn học Triệu Lỗi, muốn kết phường cùng nhau nướng thỏ hay không?”
Triệu Lỗi vỗ tay một cái: “Làm!”
Tiếp theo Quý Dữu không sợ chết chút nào mà tùy tiện lôi kéo mấy người ngồi cùng nhau thương lượng cụ thể chi tiết về việc hợp tác.
Nhạc Tê Quang nhìn tất cả những việc phát sinh, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Số 4444 này lừa dối mọi người làm một trận thật này.
Con nhóc mới cấp E mà!
Cấp E đấy!
Mấu chốt là cả một đống người này thật đúng là nghe theo lời cô.
Nhạc Tê Quang trừng mắt, thật sự không nghĩ ra bèn quay qua hỏi Quý Dữu: “Số 4444! Không phải mày nói muốn câu con thỏ sao? Hóa ra mày câu như vậy hả?”
Quý Dữu trợn trắng mắt: “Cái này tôi gọi là lấy người làm gốc có biết không? Nhân tài! Mới là phát triển căn bản, hiện tại không phải chúng ta đã câu được một số lớn người tới làm việc sao? Có người còn sợ không bắt được thỏ?”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nói rất có đạo lý nên lại không có gì để phản bác.
Nhạc Tê Quang vẫn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Cũng chỉ có mấy đồ ngu xuẩn này mới tin mấy câu lừa dối của mày.”
Quý Dữu thính tai, có nghe thấy được nên không khỏi bĩu môi: “Sao như này có thể gọi là lừa dối được? Tôi gọi đây là cùng nhau chiến thắng! Bỏi vì ích lợi của mọi người là nhất trí cho nên mới đạt thành hợp tác! Sao có thể gọi là lừa dối chứ? Tôi đây là vì tránh cho mọi người không phải hy sinh mà.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Tóm lại có lẽ lực hút của thỏ nướng quá lớn, có lẽ là lời đề nghị của Quý Dữu quá tuyệt vời nên cả đám người ghé vào cùng nhau và rất nhanh chế định phương châm hành động cơ bản: Thừa dịp trời tối đem nhân số khống chế ở 500 người.
Sau đó ---
Đêm nay rất nhiều người trốn đi, cho rằng có thể bình an tránh thoát được một đêm thì đột nhiên bị lôi ra tới, còn không hiểu được xảy ra chuyện gì thì giá trị sinh mệnh đã lập tức bay sạch.
“Tích ---”
“Tử vong.”
“Tích ---”
“Tử vong.”
……
Nghiêng trời lệch đất chỉ trong một đêm.
Ngày hôm sau, toàn bộ trận diễn tập vừa vặn còn lại 500 người không nhiều không ít.
Nhóm người này rất có trật tự, một bộ phân phụ trách bắt thỏ, một bộ phận phụ trách nướng thỏ, một bộ phận phụ trách ăn thỏ……
Tóm lại dưới sự tổ chức của Quý Dữu, mọi người phân công đặc biệt rõ ràng chính xác, không loạn một chút nào, cực kỳ có tính kỷ luật.
Đây ---
Đây là lần diễn tập hài hòa nhất trong lịch sử.
Đây ---
Căn bản không gọi là diễn tập mà gọi là đi dạo chơi ngoại thành.
Đây ---
Quả thực là muốn tức chết các huấn luyện viên có được hay không?
Phòng điều khiển.
Nhìn một cảnh này, tất cả các giảng viên im lặng.
Hiệu trưởng Hồng đã sớm không rung chân nữa, mọi người liếc nhìn sắc mặt của ông ta thì phát hiện khuôn mặt của ông ta vừa tối vừa đen, gần như có thể so sánh được với than.
Hiệu trưởng Hồng hít một hơi thật sâu, lại hít thật sâu một hơi.
Giảng viên phòng giáo vụ nhìn sắc trời, không nhịn được bèn hỏi: “Hiệu trưởng, đạo cụ đợt thứ hai của chúng ta còn thả nữa không?” Dựa theo quy củ thì lúc này nhóm thỏ đợt hai cũng cần thả xuống.
Hiệu trưởng Hồng đen mặt: “Thả cái gì mà thả? Thả ra chẳng phải làm lợi cho mấy đồ vô liêm sỉ này sao?”
100 con thỏ!
Cả 100 con không còn.
Tất cả đều hao tổn.
Mức hao tổn này quay lại nói với bộ nông nghiệp là không dễ dàng giải thích đâu.
Mấy đồ vô liêm sỉ này còn biết gây nhiều chuyện.
Giảng viêng phòng giáo vụ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy --- Hiện tại nên xử lý thế nào đây?”
Trên màn hình, vô luận có chuyển tới hình ảnh nào cũng đều là cảnh các sinh viên ăn thịt thỏ từng miếng từng miếng, hình ảnh này thật sự quá kích thích, ngay cả các giảng viên chỉ nhìn thôi mà trái tim cũng co rút từng đợt……
Tuy thời gian trận diễn tập chưa kết thúc nhưng nhân số đã đạt tiêu chuẩn, hơn nữa hiển nhiên mà trong mắt các sinh viên này chỉ có ăn, căn bản là không có hứng thú ẩu đả đánh nhau.
Hiệu trưởng Hồng mắng: “Còn xử lý như thế nào? Trực tiếp tuyên bố kết thúc diễn tập chứ còn làm gì nữa!”
Giảng viên: “Được rồi, tôi sẽ an bài tuyên bố kết thúc.”
Hiệu trưởng Hồng đứng lên: “Làm toàn thể đến trận diễn tập tập hợp!”
Vì thế ---
Vô luận là 500 tân sinh viên ăn thịt thỏ vừa khoác lác thổi phồng như đang dạo chơi ngoại thành hay 4500 đồ xui xẻo sớm bị đào thải vẫn đang ngồi ở ngoài cửa trận diễn tập thì ngay tại lúc này tất cả đều nghe thấy được hiệu trưởng Hồng hét to: “Diễn kịch kết thúc! Toàn thể đến quảng trường diễn tập tập hợp trong vòng 5 phút, đến trễ trừ 100 điểm!”
Quảng trường diễn tập cũng chính là khu đào thải.
Nên đương nhiên là sinh viên bị đào thải không cần dịch mông, lời này của hiệu trưởng rõ ràng là nhằm vào sinh viên trong trận diễn tập.
Ai?
Chọc giận hiệu trưởng?