Vang lên một giọng nói sâu kín: “Số 4444 nha…… Không nhìn ra được cậu lại còn có tay nghề như vậy nha……”
Quý Dữu ngạo nghễ nói: “Đương nhiên, tớ chính là nghệ nhân đấy.”
Thịnh Thanh Nhan che miệng cười hì hì: “Trước đây người ta chỉ cho rằng tay nghề nướng thỏ của cậu không ai có thể theo kịp nha…… Không ngờ nha không thể ngờ nha……”
Quý Dữu: “……”
Thịnh Thanh Nhan chép miệng: “Đúng rồi nha…… Thiếu người ta năm con thỏ nướng lúc nào trả nha?”
Quý Dữu: “……”
Thịnh Thanh Nhan thúc giục: “Không chờ nổi nha…… Mau trả lại cho tớ nha……”
Quý dữu hít sâu một hơi rồi nói: “Đầu óc đần độn không phải cậu sai nhưng ăn nói vụng về chính là cậu sai, hừ! Khi nào tôi thiếu cậu năm con thỏ vậy?”
Thịnh Thanh Nhan phản bác: “Năm con thỏ này là Kiều Kiều chia cho người ta nha…… Muốn người ta nhắc nhở cậu không nha, cậu còn thiếu Kiều Kiều năm con nha, thêm tớ nữa là tổng cộng thiếu mười con nha……”
Quý Dữu: “……”
A ha ~
Hình như là có chuyện như vậy.
Nhưng ---
Sổ nợ năm xưa khó đòi, ai trả mới là ngu.
Đương nhiên là muốn cắn chết cũng không thừa nhận rồi.
Quý Dữu vội vàng quay đầu đi không nhìn Thịnh Thanh Nhan nữa, kết quả không ngờ là vừa ngẩng đầu lại đối diện với khuôn mặt phóng đại của Sở Kiều Kiều, cô bị giật mình che lại ngực: “Làm gì thế? Đột nhiên chạy tới là muốn hù chết người đấy có được không?”
Vừa rồi Quý Dữu thể hiện làm Sở Kiều Kiều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng không nhịn được phải chạy tới cạnh Quý Dữu, sau đó Sở Kiều Kiều ôm mặt và dùng vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm vào mặt của Quý Dữu: “Thật là đẹp nha! Bạn học Quý Dữu thật sự rất xinh đẹp nha.”
Quý Dữu: “……”
Không hiểu sao Quý Dữu cảm thấy vui mừng, hiển nhiên là hàng này không nhớ rõ chuyện con thỏ, thật đáng mừng nha, nhưng Quý Dữu vẫn xụ mặt xuống và dùng vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Gặp sau!”
Đương nhiên là Sở Kiều Kiều không chịu đi, cô cưỡng ép đuổi Thịnh Thanh Nhan đi sau đó chen vào ngồi xuống bên cạnh Quý Dữu.
Quý Dữu: “……”
Sở Kiều Kiều: “Bạn học Quý Dữu này, cậu có thể giúp tớ điêu khắc một vật trang trí không? Tốt nhất là hình trái tim nha. Tớ cảm thấy cậu còn giỏi giang hơn cả vị đại sư hồn khí thần bí kia đấy! Cậu còn đẹp hơn cô ta vạn lần!”
Quý Dữu: “……”
<!-- pc_1 -->
Cạch ---
Trình Dục gõ một cái thật mạnh lên bảng đen rồi lớn tiếng nói: “Mời tất cả các bạn học yên lặng! Không cho phép làm việc riêng trong lớp!”
Nói xong, ánh mắt của anh ta cường điệu dạo qua một vòng trên người Quý Dữu, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan.
Thật là.
Vừa mới khen trò ấy một lần là lập tức làm chuyện xấu.
Trình Dục nhình dưới bục giảng và nói: “Vừa rồi thầy triển lãm cho mọi người hồn khí mà đại sư thần bí chế tác, tin rằng mọi người đã có thể trực quan cảm nhận được sức quyến rũ của hồn khí cùng với nét đẹp thủ công. Hiện tại tôi cho mọi người xem hồn khí khác.”
Còn có nữa?
Trong nháy mắt, tất cả sinh viên đều ngồi nghiêm chỉnh và tập trung hơn.
Đối với mọi người mà nói, hồn khí đều có lực hấp dẫn cực lớn.
Trình Dục cũng không kéo dài thời gian, lập tức lấy một hồn khí từ trong một cái hộp tuyệt đẹp:
- -- Là một con dao.
Tài liệu là một loại ngọc thạch tự nhiên, tuy không được coi là bảo vật nhưng cũng khá quý giá, trên thị trường một khối ngọc thạch nguyên khối lớn bằng lòng bàn tay như vậy vào khoảng 100 – 200 nghìn, con dao nhỏ bằng ngọc thạch này chỉ lớn bằng ngón tay của người trưởng thành, trông nhỏ nhắn tinh xảo.
Đây là hồn khí?
Quý Dữu trừng to mắt.
Khó mà tưởng tượng được, nhưng nhìn từ bề ngoài thì thật sự không nhận ra có bất kỳ điều gì khác nha.
Trình Dục nói: “Đây là hồn khí thấp cấp mà thầy bỏ ra 1 triệu để mua về, người chế tạo là Lâm Phong, đối với cái tên này thì có lẽ mọi người không quen thuộc mấy, nhưng nhất định là mọi người đã từng nghe tới danh tiếng của đại sư Khổng Triết chứ?”
Dước bục, các sinh viên lập tức thi nhau nói: “Đại sư Khổng Triết!!!”
“Em là fan của đại sư Khổng Triết đấy.”
“Em là fan cuồng của đại sư Khổng Triết.”
“Em là cháu trai hâm mộ đại sư Khổng Triết!!! A a a…… Em rất muốn có một người ông biết chế tác hồn khí……”
Quý Dữu: “……”
Khi nghe được cái tên Lâm Phong này, Quý Dữu thực sự hơi sửng sốt, phải biết rằng tối hôm qua cô mới nhịn đau tiêu mất 1 triệu mua một hồn khí thấp cấp của vị đại sư này, không nghĩ tới lại nghe được tên đối phương trong miệng giảng viên Trình Dục.
Nhưng ---
Tất cả sự kinh ngạc trong lòng cô đều không thể so sánh nổi các bạn học không có hạn cuối ngay tại đây.
Tiết tháo đâu?
Tiết tháo ở đâu?
Có vẻ như Trình Dục không ngại các sinh viên bày tỏ, ngược lại còn cười hì hì: “Thầy cũng giống với các trò, cũng muốn có người ông biết chế tác hồn khí…… Nhưng --- Mọi người đều tỉnh táo chút nào, các trò, bao gồm cả thầy đây…… Đều không có cái mệnh này.”
Quý Dữu: “……”
Đây là giảng viên và bạn học quái đản gì nha?
Trình Dục thôi đùa cợt rồi nghiêm trang nói: “Tuy đại sư Lâm Phong không có tiếng tăm như đại sư Khổng Triết nhưng ngài là đồ đệ mà đại sư Khổng Triết tận tay dạy dỗ ra nha…… Không thể không nói, thiên phú của đại sư Lâm Phong rất cao, tài năng hơn người, học nghệ không đến mười năm cũng đã có chút thành quả, trước mắt ngài ấy đã có thể vững vàng chế tạo ra hồn khí thấp cấp, thầy mua con dao nhỏ bằng ngọc thạch này chính là tác phẩm đắc ý của đại sư Lâm Phong nha.”
“Đồng thời thầy cũng tin tưởng tương lai đại sư Lâm Phong nhất định sẽ có thành tựu phi phàm, đối với dân chúng bình thường như chúng ta, đối với các binh linh quân đoàn cùng quan quân bảo vệ liên minh, đối với toàn bộ liên minh, đối với nhân loại đều là một chuyện vui mừng trọng đại.”
“ Thầy rất chờ mong con đường tương lai của đại sư Lâm Phong sẽ càng đi càng xa, cũng chân thành mong chờ ngài sớm ngày chế tạo ra hồn khí trung cấp, trở thành đại sư chân chính có danh vọng.”
Có thể chế tác ra hồn khí thấp cấp thực ra còn không được coi là đại sư chân chính. Chỉ khi tự chế tạo ra được hồn khí trung cấp mới xem như đại sư chân chính có danh vọng, trong những đại sư chế tạo hồn khí mới có tên tuổi.
Dưới bục giảng, phản ứng của các sinh viên cũng rất nhiệt liệt, đều giơ tay tán đồng những lời này, hiển nhiên cũng rất mong chờ liên minh lại có thêm một vị đại sư.
Bởi vì ---
Thêm một vị đại sư hồn khí đều là niềm vui to lớn vì lợi quốc lợi dân, tạo phúc cho nhân loại.
Sắc mặt Quý Dữu cứng lại.
Hóa ra ---
Đại sư hồn khí lại được người kính ngưỡng như vậy sao?
Trước kia cô sống ở tinh cầu rác rưởi, mỗi ngày vì ba bữa cơm chắc bụng mà bôn ba mệt nhọc, cũng không có lòng đi quan tâm những chuyện ngoài việc sinh tồn, tiết học này là lần đầu tiên Quý Dữu cảm nhận được sâu sắc về tình yêu và sự tôn sùng của dân chúng đối với đại sư chế tạo hồn khí.
Không hiểu sao Quý Dữu cũng dâng lên cảm giác vinh quang với nghề nghiệp.
- -- Tuy bản thân còn chưa phải là đại sư nhưng tương lai cũng đầy hứa hẹn.
Tiếp theo, Trình Dục nói tiếp: “Tương tự, dùng bộ dụng cụ này tới triển lãm, các trò có thể quan sát được hồn khí mà đại sư Lâm Phong chế tác và hồn khí mà đại sư Thanh Dứu chế tác có gì khác nhau, cùng là hồn khí thấp cấp mà vì sao của đại sư Lâm Phong chỉ có giá trị 1 triệu nhưng của đại sư Thanh Dứu thầy lại nói nó có thể có giá trị 3 triệu.”
Ngay lập tức ---
Con dao ngọc thạch nhỏ được bỏ vào dụng cụ, đôi mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào bên trên.
Quý Dữu cũng thu hồi ý nghĩ buồn cười của mình mà chuyên tâm nhìn chằm chằm --- Con dao ngọc thạch nhỏ này mới nhìn cũng không đặc biệt nhưng dần dần theo biểu hiện của dụng cụ ngày càng rõ ràng, trên bề mặt của con dao ngọc thạch nhỏ này đang lưu chuyển đồ án.
__________________________________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Đáng lẽ up chương sớm hơn cơ nhưng bé út nhà mình đi học bị bạn đẩy ngã va vào thành cửa sổ phải đi khâu 4 mũi ở lông mày, chỉ trên mắt một xíu thôi, may mà không vào mắt. Hú vía!!! Khổ thân, bé mới có 16 17 tháng (╥﹏╥)