Mọi người lập tức lên đường ngựa không dừng vó rời khỏi đây.
***Ngựa không dừng vó: mã bất đình đề.
Khi đến địa điểm tập kết của phi thuyền thì nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, liếc mắt quan sát xung quanh đều là đầu người, ước chừng trên dưới mấy nghìn. Phi thuyền đỗ ở đây cũng không ít, rất nhiều người đã lên phi thuyền chuẩn bị rời đi.
Nhóm Quý Dữu tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi chờ Ryan.
“Thu hoạch được nhiều ít?”
“Chắc bảy, tám cân đi.”
“Trời --- nhiều như vậy?”
“Ừ, vận khí hôm nay tốt thật.”
“Anh thì sao?”
“Vận khí của tôi hơi kém, tìm mấy nơi thấy có người tới trước thu thập hết rồi, hôm nay chỉ thu hoạch được hơn ba cân, một mình tôi cũng không giám ở trong rừng lâu nên không phải vội vội vàng vàng trở về ngay sao?”
“Vận khí của các anh cũng không kém đâu, hôm nay tôi xui xẻo lắm, khi chuẩn bị trở về thì đột nhiên gặp phải hai con Thực Hủ thử, sợ tới mức Thiết Lê mộc thu phập cả nửa ngày cũng mặc kệ, chạy trốn quan trọng nhất.”
“Thế chẳng phải hôm nay cậu không thu hoạch được gì hả?”
“Còn không phải sao? Tôi còn mất luôn tiền xe và tiền thuế! Xui xẻo quá mức!”
Cách vách có ba người đang nói chuyện với nhau.
Quý Dữu nghe ba người nói mà trong lòng không thể không cảm thấy may mắn, may mắn mình có đội ngũ để giúp đỡ nhau, nếu một mình mình thì đừng nói thuận lợi thu thập đồ vật mà chính là tính mạng cũng có khả năng đi luôn.
Ai!
Có một câu Tạ Linh Chi nói rất đúng, sức chiến đấu của mình đúng là yếu nhớt, vốn đã không giám cậy mạnh, trước mắt chỉ có thể ôm một cái đùi đi theo sau hàng xóm thân thiện của mình để kiếm chút canh uống.
Cho nên Quý Dữu là người rất thức thời, cũng không tâm cao khí ngạo gì, cô có bao nhiêu năng lực thì ăn cơm bằng đấy, đương nhiên nếu có cơ hội tăng lên khả năng của mình thì cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội.
Chờ đợi khoảng hai mươi phút sau thì Ryan xuất hiện.
Thân hình Ryan thon dài, nện bước vững vàng bước từng bước một tiến về phía mọi người. Giống như những lần trước, lúc này hai tay anh ta trống trơn như cũ; vũ khí, công cụ, tài liệu thu thập được toàn bộ đều ở trong nút không gian, mọi người cũng không biết cụ thể anh ta thu hoạch ra sao.
Vừa nhìn thấy Ryan xuất hiện, cả người Tạ Linh Chi như sống lại, cô ta nhanh chóng đứng dậy chạy về phía Ryan rồi duỗi tay ra muốn cầm lấy tay anh ta, mặt đầy ắp sự quan tâm hỏi: “Ryan, thế nào rồi, anh không có bị thương chứ?”
Đối với sự nhiệt tình của Tạ Linh Chi, Ryan không quen mấy, anh ta lui ra sau một bước một cách khéo léo, cẩn thận tránh đi sự tiếp xúc của Tạ Linh Chi rồi nói ngắn gọn súc tích: “Không sao.”
Hành động của em gái rất đường đột, sau khi Tạ Xuyên Khung nhìn thấy thì hơi nhíu mày, đương nhiên vì để ý đến lòng tự trọng của em gái nên anh ta không có mở miệng răn dạy cô ta luôn mà quyết định sau khi về nhà sẽ tự mình nói đến vấn đề này với em gái.
Tạ Linh Chi hỏi tiếp: “Vậy đồ vật anh muốn thu thập đã thu thập được rồi sao?”
Về vấn đề này thì kỳ thật nhóm Quý Dữu, bà Jenny cũng rất tò mò, nhưng đây là việc riêng của Ryan, nếu anh ta không chủ động nói thì mọi người cũng thức thời không đi tìm hiểu tình hình thu hoạch của anh ta.
Hôm nay là lần đầu tiên cô Tạ Linh Chi này đi ra ngoài cùng mọi người liền chủ động nhắc tới vấn đề mẫn cảm ---
Ryan còn chưa mở miệng nói chuyện thì Tạ Xuyên Khung đã nói: “Linh Chi, em bớt tranh cãi đi, mọi người đều chuẩn bị trở về rồi, em lại đây, nhanh chóng lên phi thuyền đi.”
Tạ Linh Chi trừng mắt liếc nhìn ông anh trai của cô.
Thật là.
Mình biểu hiện rõ ràng như vậy, Ryan phản ứng chậm chạp không nhìn ra cô thích đơn phương còn chưa tính, anh trai mình vì cái gì cứ luôn phá đám mình chứ?
***Thích đơn phương: Phương tâm ám hứa: Một bên âm thầm ước định, cô Linh Chi này “âm thầm” đơn phương thích Ryan. Vâng! Âm thầm quá cơ!
Chẳng lẽ không thể --- cho mình sáng tạo chút cơ hội sao?
Đối với việc này Tạ Linh Chi rất bất mãn. Cô ta cảm thấy không cam lòng nên không tình nguyện quay người lại.
Đối với biểu hiện quá nhiệt tình của Tạ Linh Chi với Ryan thì mấy người Quý Dữu nhìn ra nhưng không nói toạc, ai cũng không mở miệng nói. Về chuyện này không phải chỉ cần một mình Tạ Linh Chi nhiệt tình là được, nếu Ryan không muốn thì tâm tư này của Tạ Linh Chi cũng không thành.
Nếu ---
Cuối cùng Ryan cũng bằng lòng thì sao?
Vụ này ai nói cũng không chắc chắn được cái gì.
Cho nên chuyện hủy nhân duyên của người khác mọi người sẽ không làm.
Tùy hai người trẻ tuổi này phát triển đi.
Có Tạ Xuyên Khung nhìn chằm chằm nên Tạ Linh Chi cũng không giám làm điều gì quá mức gây ra sự tức giận nữa, cả người Ryan cũng nhẹ nhàng hơn, sau khi lên phi thuyền rồi chọn lựa chỗ ngồi, Ryan còn cố ý chọn vị trí cách xa Tạ Linh Chi.
Vị trí này vừa vặn bên cạnh bà Jenny và Quý Dữu, sau khi Ryan ngồi xuống, thấy Tạ Linh Chi không dây dưa nữa, trong lòng anh ta không nhịn được nhẹ nhõm hẳn.
Quý Dữu thu tất cả biểu hiện này vào đáy mắt, trong lòng cô thấy hơi buồn cười, cảm thấy thường ngày Ryan vẫn luôn biểu hiện cực kỳ ổn trọng, thành thục, đáng tin cậy, thế mà giờ đây còn có mặt đáng yêu như vậy, rất mới mẻ nha.
Sau khi hành khách ngồi kín hết vị trí thì phi thuyền cũng nhanh chóng rời đi.
Không đến mười phút là đã đỗ ở trong vòng bảo hộ. Lúc này vòng bảo hộ ở khu tây và vị trí ngoài biên giới tiếp giáp có các hàng rong lớn lớn bé bé dừng lại để thu mua Thiết Lê mộc, bán hàng rong ngồi canh ở chỗ này vì muốn trực tiếp thu mua Thiết Lê mộc mới thu hoạch tại chỗ.
Những thương nhân này sau khi thu mua tài liệu thì sẽ vận chuyển tài liệu lên trên theo từng bậc, đó là thương nhân nhập tài liệu số lượng lớn, rồi đến thương nhân chế tạo, chủ yếu là bọn họ kiếm tiền từ giá chênh lệch trung gian.
Thiết Lê mộc mà hôm nay nhóm Quý Dữu thu thập được cũng bán trực tiếp cho thương nhân thu mua. Thực ra giá bán trực tiếp cho thương nhân thu mua không kém bao nhiêu so với tự mình đăng bán trên Tinh Võng, đã thế còn tiết kiệm sức lực và thời gian rất nhiều, cớ sao lại không làm chứ?
Mọi người xuống phi thuyền, chuẩn bị giao dịch với bên bán hàng rong thì trong lòng Quý Dữu cũng quyết định xong, cô tính mua lại khảm đao năng lượng cấp 2 nên nói luôn tính toán của bản thân cho mọi người biết.
Leah hỏi: “A Dữu, em quyết định thật rồi?”
Quý Dữu gật đầu: “Vâng.” Nói xong cô quay sang Tạ Xuyên Khung hỏi nhỏ: “Anh A Khung, có thể được không?”
Khuôn mặt sạch sẽ chỉnh tề của Tạ Xuyên Khung hiện ra một nụ cười nhu hòa: “Được. Giá thanh khảm đao này chúng ta để 200 điểm tín dụng đi. Đợi chút nữa bán hàm răng và móng vuốt của Trường Nhĩ thỏ xong thì tính tổng giá trị sau.”
Thanh khảm đao năng lượng, hàm răng và móng vuốt của Trường Nhĩ thỏ này là mọi người cùng nhau hợp tác mới có, cho nên đổi tiền xong mọi người sẽ phân chia cùng nhau.
Quý Dữu khăng khăng muốn giữ lại khảm đao, mọi người khuyên hai câu, thấy khuyên rồi nhưng không nghe nên không khuyên nữa.
Rất nhanh có người bán hàng rong chủ động tới hỏi Thiết Lê mộc trên tay nhóm Quý Dữu có nguyện ý bán hay không. Sợi tơ Thiết Lê mộc trong tay nhóm Quý Dữu đều hoàn chỉnh, màu sắc no đủ, vừa thấy là biết thượng phẩm, bọn họ lại gần hỏi han khiến cho các tiểu thương khác chú ý, lúc trước có mấy người đến hỏi giá cả nhưng họ báo giá quá thấp, nhóm Tạ Xuyên Khung cảm thấy không có lời nên không bán.
Sau đó.
Hình như thấy mấy người cắn chết cũng không chịu giảm giá, vị thương nhân thu mua này đành cắn răng nói: “13 điểm tín dụng/cân, giá này là cao nhất rồi, mấy người đi một vòng khắp thị trường cũng không có ai trả nhiều như tôi đâu.”
“Như thế nào?”
“Có bán hay không?”
Thực ra giá này không bèo chút nào, sau khi mọi người thương lượng bèn đồng ý luôn.