Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
……
Cuối cùng cũng chặt đứt, tiếng rễ cây đổ xuống đất vang lên.
Quý Dữu vui sướng tiến lên rút ra đoản đao trong tay bắt đầu lột vỏ. Sau khi chém đứt Thiết Lê mộc, công việc lột vỏ cây cũng nhẹ nhàng hơn nhiều; dọc theo vỏ cây, tổ hợp các sợi có khoảng hở bị đứt, cô cắm chủy thủ vào rồi chậm rãi cắt……
Cho đến khi vỏ cây hoàn toàn tách khỏi thân cây thì việc tiếp theo đó là cần tách sợi bên trong, tổ hợp các sợi này giống như sợi tơ, loại bỏ mảnh vụn và vật liệu thừa đi là có thể rút ra sợi tơ hoàn chỉnh, một khi sợi tơ này gặp được không khí sẽ nhanh chóng thực thể hóa trở nên cứng rắn cực kỳ.
Mười phút sau Quý Dữu lấy được khoảng 3 lượng sợi tơ.
***Lượng: 1 lượng = 37.3g, vậy 3 lượng = 111,9g (Theo wikipedia).
Cô chớp mắt đầy sung sướng, bỏ toàn bộ sơi tơ vào trong rổ mang theo bên người, sau đó ngẩng đầu nhìn sang bà Jenny và Leah thì thấy hai bà cháu đang hợp tác với nhau, tốc độ còn nhanh hơn chính mình, cũng đã thu thập được hai cây.
Phát hiện tầm mắt của Quý Dữu, Leah quay lại cười với cô: “A Dữu, em lấy được một cây rồi hả? Không tồi nha!”
Quý Dữu gãi đầu cười: “Vâng, cuối cùng em cũng thu thập thành thạo hơn.”
“Cố lên nhé.”
Leah làm ra thủ thế động viên rồi tiếp tục làm việc.
Khi Quý Dữu rút tay lại mới phát hiện lòng bàn tay của mình bị mài rách, là trong lúc cầm đao cắt dùng quá sức nên mới bị mài rách như vậy. Đây là chuyện bình thường, cô đã quen rồi, sau đó vẫn bình tĩnh tiếp tục thu thập.
Đến khi bận rộn là gần như không còn cảm giác được thời gian trôi qua.
Vầng trán rịn ra mồ hôi mỏng, cô giơ tay lên lau, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thời gian trên quang não mới bừng tỉnh nhảy dựng lên: Hai giờ đã trôi qua rồi.
Quý Dữu nhìn bốn phía, phát hiện Leah và bà Jenny đứng cách mình khoảng 15m, không tính quá xa, chất lượng cây Thiết Lê mộc bên chân cô thật sự quá tốt, nếu từ bỏ Quý Dữu hơi luyến tiếc nên cô muốn nhanh chóng thu thập cho xong còn hội hợp với hai bà cháu.
Khom lưng xuống đang định bắt tay vào việc.
Bỗng nhiên ---
Ánh mắt liếc đến một chỗ không xa, bên cạnh tảng đá lớn nhìn như có thứ gì đó loang loáng. Tâm trí Quý Dữu ngưng trọng nhanh chóng nâng cao cảnh giác, cô nắm chặt rìu trong tay nhìn chằm chằm vào chỗ phát ra ánh sáng chập chờn kia.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
……
Không hề có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ?
Không phải tinh thú sao?
Quý Dữu không giám chủ quan, cô nhân cơ hội phát đi tin tức cho Leah và Tạ Xuyên Khung.
Tiếp theo cô nhìn chằm chằm vào nơi đó thì phát hiện điểm sáng kia đột nhiên lóe lên một chút, giống như không phải trên thân của tinh thú phát ra mà là ---
Ánh sáng của vũ khí năng lượng!
Con ngươi Quý Dữu nháy mắt sáng ngời, nếu đó là vũ khí năng lượng thì chính mình kiếm lời rồi.
Nhưng cô cũng không giám hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nhìn như cũ, tùy thời chú ý động tĩnh bốn phía. Vài giây sau quang não của cô truyền đến tiếng nói của Leah: “A Dữu, có chuyện gì vậy?”
Quý Dữu nhẹ giọng nói: “Em thấy có một ánh sáng lạ thường, cho rằng có nguy hiểm nhưng hình như là ánh sáng bóng loáng của vũ khí năng lượng thì đúng hơn.”
Leah nói: “Em đừng hành động, chờ chị tới đấy.”
Quý Dữu: “Vâng.”
Sau đó Tạ Xuyên Khung cũng phát tới tin tức hỏi han.
Quý Dữu trả lời giống như cũ thì được anh ta đáp lại sẽ chạy tới cùng Tạ Linh Chi.
Quý Dữu là người rất cẩn thận, lòng hiếu kỳ cũng không lớn, cô theo nguyên tắc mọi việc lấy sinh mệnh an toàn làm trọng, kiên quyết không đề cập việc mình sẽ chạy đến xem xét vì nơi rừng núi hoang vắng này tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
Trước không nói đến nguy cơ từ tinh thú, chỉ cần nói riêng đến bản thân con người, nếu không phải người quen biết, không cùng đội ngũ thì cướp bóc, ăn cắp, chiếm đoạt….. Chắc chắn sẽ phát sinh tại vùng dã ngoại hoang vu không có giám thị này.
Đột nhiên xuất hiện vũ khí năng lượng……
Nhỡ đâu không phải người khác đánh rơi hoặc người chết để lại thì rất có thể có người tồn tại ---
Trong lúc chờ đợi thì ánh sáng đó lập lòe vài lần rồi ngừng lại.
Được một lúc.
Ước chừng mười mấy giây sau cũng không thấy động tĩnh nào.
Sắc mặt Quý Dữu căng thẳng.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Quý Dữu cố sức xoay người thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Leah: “Là chị ---”
Sau khi Leah tới, thần kinh của Quý Dữu mới không còn căng thẳng nữa, cô nói nhỏ: “Ở đằng kia……”
Leah nhìn theo hướng Quý Dữu chỉ, liếc mắt một cái sắc mặt chợt căng chặt rồi đè thấp giọng nói: “Là một con Trường Nhĩ thỏ.”
Quý Dữu trợn tròn mắt: “!!!”
Tinh thần lực và thể chất của Leah cao hơn rất nhiều so với Quý Dữu, cảm giác nhạy bén hơn Quý Dữu nhiều, cô chỉ thoáng nhìn hướng đó là có thể nhìn thấu được tình huống, cũng khẳng định và đưa ra được kết luận. Thấy mắt Quý Dữu trừng lớn, ngón trỏ của Leah đè lên môi nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi, đừng nói chuyện.”
“Đợi A Khung đến rồi xử lý.”
Hai cô gái dựa vào nhau không giám lớn tiếng, sợ đánh động tới Trường Nhĩ thỏ.
Màu sắc bộ lông của con Trường Nhĩ thỏ này rất giống với cành khô xung quanh, nếu không phải Leah khẳng định thì Quỹ Dữu cũng không giám xác định đó là con Trường Nhĩ thỏ. Cả cơ thể Trương Nhĩ thỏ dựa sát vào hòn đá bên cạnh, chỉ có tai là hơi cử động……
Còn đồ vật lóe sáng đó đúng là một thanh vũ khí năng lượng.
Leah nói: “Là một thanh khảm đao năng lượng, nhưng năng lượng còn dư lại không nhiều lắm cho nên ánh sáng phát ra lúc sáng lúc tối.”
Quý Dữu nghe thế hai mắt tỏa sáng.
Vũ khí năng lượng trong thời đại tinh tế này, sau khi ánh sáng năng lượng tiêu hao thì mua pin năng lượng về lắp vào là có thể tiếp tục sử dụng, giá của pin năng lượng rẻ hơn hộp năng lượng dành cho cơ giáp rất nhiều, giá 50 điểm tín dụng một cái, một cái có thể sử dụng liên tục khoảng 200 tiếng, đương nhiên vũ khí năng lượng này cực kỳ tiện lợi, nếu bạn không dùng thì sẽ tự động ngừng tiêu hao năng lượng.
Nếu đúng là thanh khảm đao năng lượng ---
Quý Dữu chỉ hận không thể lập tức nhào đến, lập tức xem xét nhưng cô vẫn nhẫn nại, chờ Tạ Xuyên Khung đến cùng nhau xem sau.
Hai phút sau, Tạ Xuyên Khung và Tạ Linh Chi chạy đến nơi.
Nhận thấy bốn phía có động tĩnh, bỗng nhiên Trường Nhĩ thỏ vẫy vẫy đôi tai, cả nhóm nhanh chóng nín thở tập trung tinh thần, Trường Nhĩ thỏ nhìn khắp nơi không phát hiện ra dị thường gì mới tiếp tục dùng miệng gặm khảm đao năng lượng dưới chân.
“Trường Nhĩ thỏ cấp 1.”
“Có thể đối phó.”
Nếu là Trường Nhĩ thỏ cấp 3 thì mấy người sẽ không có gì để nói, chỉ biết vắt chân lên cổ chạy, nhưng con này chỉ có cấp 1, dựa theo giá trị vũ lực của mọi người thì hoàn toàn có thể đánh chết nó. Cho nên sau khi phán đoán xong, Tạ Xuyên Khung phân công: “A Dữu chú ý nhìn bên trái, bà Jenny chú ý nhìn sang phải, các em ở lại cảnh giới bốn phía.” Hai người có giá trị vũ lực thấp không nên tham dự chiến đấu nên chỉ sắp xếp hai người đề phòng.
“Linh Chi, em đến gần nó từ bên phải.”
“Leah, em đến gần nó từ bên trái.”
“Anh đến gần từ chính giữa. Mọi người ---”
Tạ Xuyên Khung giơ tay lên làm dấu tay bắt đầu hành động.
Tuy đội ngũ ít khi hành động cùng nhau nhưng dù gì mọi người cũng là hàng xóm vẫn có sự hiểu biết lẫn nhau, mọi người nhanh chóng vào vị trí của mình, dựa theo sự sắp xếp của Tạ Xuyên Khung đi tới ---
Trường Nhĩ thỏ vẫy vẫy đôi tai lần nữa ---
Đến khi nó nhận ra nguy hiểm thì Tạ Xuyên Khung đã đánh tới trên đầu, nháy mắt Trường Nhĩ thỏ dùng đôi tai đánh lại, cũng trong chớp mắt nó nhảy sang trái nhưng ngay sau đó Leah cũng công kích tới.
Trường Nhĩ thỏ không kịp phòng bị lập tức bị kiếm đâm trúng.
Nó hoảng sợ rút chân dài ra đạp lung tung mọi phía, Leah không phòng bị kịp bị bắn ra một bên, toàn bộ cơ thể bị nện vào nhánh cây Thiết Lê mộc……