Đương nhiên không ngồi ở đây thì cũng không còn cách nào khác. Bởi vì xung quanh đã không có chỗ ngồi, chỉ có hai bên trái phải của Thịnh Thanh Nhan là còn hai ghế trống. Quý Dữu nhận xét, khẳng định là khí tràng của bản thân Thịnh Thanh Nhan quá khác thường nên không ai nguyện ý ngồi cạnh cậu ta.
Bên này.
Thịnh Thanh Nhan vừa thấy Quý Dữu ngồi xuống thì đột nhiên giơ tay lên chỉ vào hai bên dái tai của mình vẻ cực kỳ đắc ý: “Có nhìn thấy hay không nha? Cái này có đẹp không nha?”
Quý Dữu: “……”
Hình như sợ Quý Dữu không nhìn thấy, cậu ta còn đắc ý dí đầu vào gần Quý Dữu hơn, thế cho nên Quý Dữu có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tinh xảo trắng nõn tuyệt đẹp của cậu ta là làn da vô cùng mịn màng, gần như không nhìn thấy một lỗ chân lông lồi lõm nào……
Thịnh Thanh Nhan nhìn thấy Quý Dữu đang nhìn chằm chằm vào mặt của mình, đôi mắt phượng hơi nhướn rồi nheo lại, lộ ra dáng vẻ lười biếng, khóe miệng giật giật nói một câu “Nghiêm túc nhìn người ta như vậy làm gì nha? Cậu không phải loại hình người ta thích nha……”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu hít sâu một hơi rồi bật lại: “Vậy đúng thật là quá tốt! Cậu cũng không phải kiểu người tôi thích! Cuộc đời tôi chán ghét nhất kiểu đàn ông con trai còn ẻo lả hơn con gái.”
Thịnh Thanh Nhan nhướn mày, lắc lắc ngón tay và nói: “Có thể mắng người ta nha, nhưng mắng mẹ của người ta là không được nha……”
***Ẻo lả - Mẹ: Bản convert là nương (娘). Nương có nghĩa là mẹ và cũng có nghĩa là ẻo lả. Nương pháo (娘炮) để chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay phong cách nói chuyện thiên về hướng nữ tính, giống con gái, tuy nhiên điều này không liên quan đến ngoại hình, cũng không liên quan đến việc người đó là trai thẳng hay thuộc cộng đồng LGBT. Cụm từ này ra đời từ bộ phim thần tượng Đài Loan ‘Tôi Muốn Trở Thành Trái Hồng Giòn’ vào năm 2007, trong phim, nam chính được miêu tả có tính cách nhút nhát yếu đuối nên bị nữ chính chê là có tính cách nương pháo. Từ đó cụm từ này phổ biến trong giới trẻ rồi dần trở thành từ ngữ được sử dụng cả trên mặt báo.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu quắc mắt rồi đứng lên: “Tạm biệt!”
Quá cay mắt.
Dù chính mình có là thân kim cương cũng không chịu nổi.
Khó trách ---
Lúc vừa mới ngồi xuống, Quý Dữu cảm giác các bạn học ở xung quanh nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, là một loại ánh mắt vừa phức tạp lại khâm phục, có lộ ra như đang xem kịch hay……
Hóa ra nguồn cơn là ở chỗ này.
Nhưng Quý Dữu vừa mới đứng dậy, còn chưa rời khỏi chỗ ngồi thì đã thấy Trình Dục nghênh ngang bước nhanh vào phòng học, vừa đi vào liền trực tiếp nói: “Ồ, hôm nay cũng không còn chỗ ngồi cơ à…… Các trò như vậy làm tôi cảm thấy được yêu thích mà lo sợ nha ---"
Nha?
Quý Dữu nheo mắt.
Đối với từ ‘nha’ này thật sự quá nhạy cảm.
Trình Dục đảo mắt khắp phòng học, thấy trong lớp có Quý Dữu và một số sinh viên khác đang đứng bèn lập tức nói: “Các bạn học, bắt đầu vào học thôi, mời mọi người ngồi xuống đúng vị trí của mình, không nên tự tiện đứng lên.”
Quý Dữu do dự đang không biết có nên dùng tốc độ nhanh lao ra khỏi lớp hay không thì bỗng nhiên thấy Trình Dục giơ tay dùng sức gõ lên bảng đen: “Bên kia! Sinh viên nữ thấp bé đứng ở giữa kia, đang nói trò đấy, làm phiền trò ngồi xuống ngay lập tức, không nên làm ảnh hưởng tới việc nghe giảng bài của các bạn học đang ngồi phía sau.”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu không cam tâm tình nguyện ngồi xuống.
<!-- pc_1 -->
Vừa ngồi xuống đã nhìn thấy vẻ mặt cười trộm của Thịnh Thanh Nhan, cậu ta nhìn xung quanh, phát hiện giảng viên Trình Dục đang đứng trên bục giảng không để ý tới bên này bèn lập tức hơi ghé sát vào Quý Dữ rồi đè thấp giọng nói xuống úp úp mở mở: “Số 4444…… Người ta nói cho cậu biết một bí mật nho nhỏ nha……”
Quý Dữu: “…… Không muốn biết.”
Thịnh Thanh Nhan cũng mặc kệ Quý Dữu có muốn nghe hay không, cậu ta đắc ý để lộ dái tai tinh xảo của mình --- Bên trên là khuyên tai màu hồng phấn: “Cậu đoán xem tớ mua cái này hết bao nhiêu tiền?”
Quý Dữu: “250?”
***250: Bên Trung thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250. Chả biết Dữu mei mei cố ý hay vô ý mắng Nhan Nhan ~(‾▿‾~)
Thịnh Thanh Nhan lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Quỷ nghèo chết dầm nha…… Khuyên tai đẹp như vậy có thể mua với giá 250 được không nha? Người ta tốn mất 1,3 triệu đấy nha.”
Quý dữu dùng biểu cảm bình tĩnh cảm thán: “Ồ…..”
Vậy mà không giật mình?
Quỷ nghèo này nghe được mình bỏ ra 1,3 triệu mua một đôi khuyên tai đẹp nhưng vô dụng lại không giật mình sao?
Không nên như vậy chứ.
Thịnh Thanh Nhan cảm thấy tiếc nuối, tiếp tục hạ thấp giọng xuống: “Cậu đoán xem thứ này của người ta là cái gì nha?”
Quý Dữu nghiêng người liếc nhìn cậu ta một cái: “Lại lảm nhảm nữa là tôi khiếu nại cậu quấy rầy tôi nghe giảng đấy.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Bị nghẹn, Thịnh Thanh Nhan bám riết không tha, cậu ta che miệng cười trộm tiếp tục nói: “Xem đồ quê mùa nhà cậu đi, đồ nhà quê, khẳng định là chưa hiểu việc đời rồi, được thôi, người ta nói thẳng cho cậu nha…… Cái người ta mua chính là ---"
“Ồ……” Quý Dữu: “Chẳng phải là hồn khí sao? Có gì lạ đâu.” Thứ này ông đây tự mình chế tác đấy! Ông đây đắc ý không? Kiêu ngạo không? Tự hào không? Quý Dữu dùng lỗ mũi hừ một cái thật mạnh: “Hừ ---”
Quý Dữu nhẹ nhàng bâng quơ làm Thịnh Thanh Nhan nghẹn họng mất nửa câu, nhất thời, nửa câu sau lại không biết nên dùng ngữ điệu gì để khoe ra.
Ôi ~
Không nghĩ tới đồ quê mùa này còn có chút kiến thức, liếc mắt một cái là nhận ra mình đang đeo hồn khí.
Đây thật sự là nằm ngoài dự kiến của Thịnh Thanh Nhan, nhưng ---
Thịnh Thanh Nhan chớp chớp mắt, trong giọng nói thể hiện ra vẻ tự tin: “Cái đồ song E yếu nhớt nhà cậu nha --- Chẳng lẽ không muốn đề cao thực lực của cậu nha? Chỉ cần cậu đi theo làm việc cho người ta thì bảo đảm người ta mang cậu đi ăn sung mặc sướng nha ---”
Quý Dữu: “Nha --- Cơm ngon rượu say không biết nhưng cay mắt lại là thật.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Hôm nay cuộc trò chuyện đã đứt.
Không có cách nào hàn huyên tiếp.
Thịnh Thanh Nhan nói thẳng: “Cậu biết người ta mua hồn khí này ở đâu nha? Có muốn biết hay không nha? Nếu hứng thú thì người ta sẽ nói cho cậu nha……”
Quý Dữu: “Cảm ơn, không hứng thú.”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Bị vô số lần nghẹn người, bị vô số lần lên cơn tức, lúc này Thịnh Thanh Nhan không nhịn được nữa hít sâu một hơi: “Cũng đúng nha…… Cậu nghèo như vậy sao có thể mua nổi hồn khí nha.”
Quý Dữu: “Nghèo thì sao? Ăn gạo của nhà cậu hả?”
Thịnh Thanh Nhan liếc nhìn cô một cái: “Quỷ nghèo nhà cậu ăn được gạo không nha?”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu quyết định câm miệng.
Cùng chuyện trò với bé con đáng yêu quá cay mắt không bị tức chết thì cũng bị sặc chết.
Quý Dữu im lặng, kết quả là Thịnh Thanh Nhan không chịu nổi tịch mịch bèn lén nói: “4444…… Lén nói cho cậu nha……Hồn khí này là do người ta ngồi canh ở cửa tiệm của đại sư thần bí rất lâu mới mua được nha……”
A ---
Ngồi xổm mấy ngày cơ đấy.
Thật là đáng thương.
Quý Dữu không kên tiếng.
Thịnh Thanh Nhan tiếp tục khoe: “Không uổng phí mỗi ngày người ta ngồi canh mấy tiếng nha…… Khuyên tai của đại sư vừa lên kệ là người ta lập tức tham gia tranh đoạt nha, thật vất vả mới cướp được một đôi nha.”
Đúng là ---
Càng nghe càng thấy thảm.
Quý Dữu cũng không đành lòng lại nghe tiếp.
Thịnh Thanh Nhan nhỏ giọng úp mở: “Cậu đoán xem thứ này người ta mất 1,3 triệu mua về có giá trị là bao nhiêu nha……”
Quý Dữu sửng sốt.
Thịnh Thanh Nhan che miệng cười trộm bật mí: “Người ta lén giám định rồi nha…… Người ta cho rằng ít nhất nó trị giá 2 triệu nha.”
Quý Dữu: “!!!”
Thịnh Thanh Nhan nở nụ cười đắc ý: “Ngạc nhiên chưa? Có muốn ngồi canh cửa tiệm của đại sư với người ta không nha? Về sau hai ta chia ca như thế nào? Cậu ngồi xổm vào buổi sáng còn người ta ngồi xổm nửa ngày còn lại…… Chỉ cần đại sư có hàng mới là bảo đảm cướp được hồn khí của ngài ấy.”
Quý Dữu: “!!!”
Nói nhiều như vậy hóa ra là có mục đích này.
Thịnh Thanh Nhan ngáp một cái rồi nói: “Một người ngồi canh quá mệt mỏi nha, cơ thể không chịu nổi nha, hai người chắc chắn đủ rồi nha……”
Quý Dữu vẫn trừng mắt như cũ: “!!!”
Thịnh Thanh Nhan cho rằng Quý Dữu còn đang khiếp sợ vì bản thân cậu ta nhặt được của hời, giọng điệu của cậu ta càng đắc ý hơn: “Đại sư này là người tốt nha…… Giá mỗi lần ngài ấy bán đều tùy ý rất ư là có lợi nha……”
Quý Dữu: “……”