Khâu Thiếu Trạch hung ác nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao bằng đôi mắt sưng tấy, đưa tay lau vệt máu bên khóe miệng của mình.
Anh ta chống tay đứng lên, lập tức giơ nắm đấm vụt tới chỗ của Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nở nụ cười lạnh, thoắt cái đã tóm được nắm đấm của người kia.
Anh thuần thục xoay người lại quật một phát, cả người Khâu Thiếu Trạch lại theo đó mà ngã xuống đất nghe rầm một tiếng.
Khâu Thiếu Trạch bị té đau nhưng cũng không chịu thua.
Anh ta vùng vằng bò dậy, tiếp tục xông về phía của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên ở trên giường đang ôm lấy chăn, cô nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch bị Thời Ngọc Thao đánh như thế, trong lòng cũng không có một chút đau xót, chỉ ngồi đó nhìn Khâu Thiếu Trạch bị đánh đến miệng toàn là máu.
Chợt lo Thời Ngọc Thao vung tay quá trán lỡ đánh chết người kia vậy sẽ gặp phiền phức, Đường Du Nhiên lúc này mới nói với anh: “Thời Ngọc Thao, được rồi, đừng đánh nữa.”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói thế, sắc mặt lại thoáng lạnh đi vài phần.
Anh lạnh lùng nhìn Khâu Thiếu Trạch, cuối cùng cũng dừng tay.
Khâu Thiếu Trạch bị đánh bầm dập, mặt mũi cũng sưng vù, lúc nghe thấy giọng nói của Đường Du Nhiên mới kéo lại được vài tia lý trí cuối cùng, ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển từ Thời Ngọc Thao sang chỗ của Đường Du Nhiên đang ngồi ở trên giường kia.
Anh ta đi vài bước tới bên giường, mặt mày nhăn nhó vội vàng duỗi tay qua nắm chặt lấy bả vai của Đường Du Nhiên: “Du Nhiên! Em mau giải thích với anh đi! Anh biết nhất định là tên Thời Ngọc Thao khốn kiếp đó đã ép buộc em, đúng không? Du Nhiên, chỉ cần em giải thích, anh sẽ tin tưởng em.
Du Nhiên, em mau nói gì đi!”
Lúc nói, Khâu Thiếu Trạch cũng không kìm được sức lực mà lay mạnh Đường Du Nhiên.
Người ở đây không thoát được vòng tay của anh ta, thoáng nhíu mày khó chịu.
“Khâu Thiếu Trạch! Cậu buông cô ấy ra!”
Đường Du Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, Thời Ngọc Thao ở bên kia đã cau mày không vui.
Anh đi tới hung hăng đẩy Khâu Thiếu Trạch ra.
Khâu Thiếu Trạch đi đứng lảo đảo, chỉ có thể bị người kia ép phải buông Đường Du Nhiên ra.
Đôi mắt anh ta sưng húp, điên cuồng nhìn chằm chằm cô, lặp lại lời vừa nói: “Du Nhiên! Em mau giải thích đi!”
“Khâu Thiếu Trạch, vừa rồi những gì anh nhìn thấy đều là sự thật!” Đường Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt hung ác của Khâu Thiếu Trạch, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Thời Ngọc Thao không có ép buộc tôi, tất cả đều là tôi tự nguyện! Còn nữa, tôi với Thời Ngọc Thao đã lên giường cùng nhau nhiều lần rồi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe Đường Du Nhiên nói thế, máu nóng trong người lập tức tràn tới đỉnh điểm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phẫn nộ đến suýt nổ tung, nghiến răng nghiến lợi mà hét: “Thứ đàn bà trắc nết, Đường Du Nhiên, cô dám phản bội tôi.
Bạch Tiên Nhi nói đúng mà, cô chính là thứ đàn bà lăng loàng trắc nết! Tôi phải gϊếŧ cô!”
Vừa nói xong, Khâu Thiếu Trạch tựa như người điên, hung hăng vồ về phía của Đường Du Nhiên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đụng tới góc áo của cô, Thời Ngọc Thao ở bên cạnh đã hung hăng đạp cho một cú.
“Khâu Thiếu Trạch! Cậu nói chuyện giữ mồm giữ miệng lại một chút!” Thời Ngọc Thao lạnh lùng nói, vẻ mặt viết đầy hai chữ khó chịu nhìn chằm chằm vào Khâu Thiếu Trạch.
Đường Du Nhiên cũng cảm thấy buồn cười trước những lời phỉ báng của anh ta, cô lạnh lùng nhìn người kia ngã dưới đất, gằn từng chữ một: “Khâu Thiếu Trạch, anh có tư cách gì mà nói tôi? Hôm nay tôi trở nên như thế này, đều là nhờ anh ban tặng!”
“Bị người bên cạnh phản bội cảm giác rất khó chịu đúng không? Khâu Thiếu Trạch, vậy anh có biết cách đây mấy tháng, lúc tôi ở bên ngoài phòng làm việc nhìn thấy anh với Bạch Tiên Nhi vụиɠ ŧяộʍ với nhau, đã có cảm giác như thế nào rồi chứ?”
“Khâu Thiếu Trạch, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Sao hả, bây giờ anh đã bắt đầu chịu không nổi rồi?”
“Nếu phải so sánh về độ hèn hạ, Khâu Thiếu Trạch, tôi thật không thể bì được với anh.”
Đường Du Nhiên nói mấy lời này xong, Khâu Thiếu Trạch đang ở trong trạng thái tức giận đến đỉnh điểm lại bị tạt cho một gáo nước lạnh.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, cả người cũng giống như bị rút cạn sinh khí, vô lực ngồi trên đất.
Bàn tay buông thõng bên người cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
Hóa ra… Hóa ra Đường Du Nhiên đã biết chuyện giữa anh ta và Bạch Tiên Nhi từ lâu rồi.
Khó trách thời gian gần đây, Khâu Thiếu Trạch cứ luôn cảm thấy Đường Du Nhiên đã thay đổi rất nhiều, cũng lạnh lùng với anh ta rất nhiều…
Hẳn là cô nhịn nhục nhiều ngày như thế, chính là vì nung nấu ý định muốn trả thù anh ta và Bạch Tiên Nhỉ.
Trong lòng Khâu Thiếu Trạch cảm thấy rất đau, cứ như là bị dao cứa vào.
Anh ta không thể không thừa nhận, Đường Du Nhiên đã trả đũa anh ta rất thành công.
Giây tiếp theo, Khâu Thiếu Trạch cũng không để ý tới hình tượng của mình nữa, trực tiếp quỳ hai gối xuống trước mặt Đường Du Nhiên, hung hăng tự tát mình một cái.
Anh ta nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận: “Du Nhiên, anh biết chuyện trước đó là anh sai, anh hối hận rồi.
Em cho anh một cơ hội có được hay không? Hai người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, nhé? Anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt, sẽ không bao giờ làm em đau lòng nữa!”
“Anh biết em ở cạnh Thời Ngọc Thao chỉ là vì muốn trả thù anh mà thôi, anh sẽ không truy cứu chuyện giữa em và Thời Ngọc Thao nữa, chỉ cần em có thể quay trở về bên cạnh anh thôi.”
Khâu Thiếu Trạch càng nói càng kích động, nhìn thấy Đường Du Nhiên không trả lời mình, anh ta lại gấp gáp nắm lấy tay của cô: “Du Nhiên, nếu như em chưa hết giận thì cứ đánh anh, mắng anh đi.
Chỉ cần em có thể quay trở lại bên cạnh anh thôi, được không? Anh thật sự không thể sống mà không có em được.”
Đường Du Nhiên nhìn vẻ mặt ngập tràn hối hận đó của Khâu Thiếu Trạch, trong lòng không có chút rung động nào cả.
Đường Du Nhiên cười lạnh, dứt khoát rụt tay ra khỏi tay của Khâu Thiếu Trạch, mỉa mai: “Khâu Thiếu Trạch, anh làm tôi cảm thấy rất chán ghét anh đó.
Bây giờ cứ hễ nhìn thấy mặt của anh, tôi lại vô thức nhớ tới cảnh tượng anh và Bạch Tiên Nhi vụиɠ ŧяộʍ với nhau, thật sự rất ghê tởm.”
“Trong lòng tôi hiện tại, ngoại trừ căm hận anh ra thì chỉ có chán ghét anh.
Chỉ cần ở cùng với anh, tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.”
Gương vỡ rồi, cho dù là có làm như thế nào cũng sẽ có vết nứt, không bao giờ khôi phục lại được hình dáng lúc đầu nữa.
Huống chi là lòng người!
“Khâu Thiếu Trách, chúng ta ly dị đi!” Đường Du Nhiên nói xong câu này, thật sự chỉ cảm thấy cả người như được trút bỏ gánh nặng.
Cuối cùng cô cũng đã có thể buông bỏ được đoạn tình cảm đau khổ này, bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng Khâu Thiếu Trạch bên đây đang dạt dào tình cảm lại bị câu nói đó của Đường Du Nhiên làm cho kích động.
Anh ta nghiến răng, thầm nghĩ bản thân đã hạ mình với cô như thế rồi.
Có thể không để ý tới chuyện cô lên giường cùng với Thời Ngọc Thao, thậm chí anh ta còn không cần mặt mũi đàn ông mà đã quỳ xuống tự tát mình, cầu xin cô ở ngay trước mặt của Thời Ngọc Thao rồi.
Anh ta đã nhượng bộ tới như vậy, nhưng mà Đường Du Nhiên vẫn muốn ly hôn với anh ta.
“Đường Du Nhiên! Tôi cũng đã hạ mình tới như vậy rồi, cô lại vẫn muốn ly dị với tôi?” Khâu Thiếu Trạch lập tức đứng lên, lần nữa kích động lại muốn nhào qua chỗ của Đường Du Nhiên.
Ngay lập tức, lại bị Thời Ngọc Thao nhanh tay ngăn cản.
Anh lạnh lùng nhìn Khâu Thiếu Trạch, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: “Khâu Thiếu Trạch! Nghe không rõ à? Đường Du Nhiên muốn ly dị với cậu, vừa hay bây giờ cậu cũng đang rảnh, cùng nhau tới cục dân chính làm thủ tục đi.”
“Tao sẽ không đồng ý ly dị!” Khâu Thiếu Trạch nói xong, lại nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên bằng ánh mắt tóe lửa: “Đường Du Nhiên, cô bây giờ là muốn ly dị tôi để tới với tên Thời Ngọc Thao khốn kiếp này chứ gì?”
“Tôi cho cô biết, cô nằm mơ đi!”
“Chỉ cần tôi không đồng ý ly dị, cho dù Thời Ngọc Thao có quyền thế ngút trời cũng không thể bắt ép tôi được.
Cuộc hôn nhân này, cũng sẽ không có chấm dứt dễ dàng vậy đâu!”.
Danh Sách Chương: