Khi Thời Ngọc Thao nghe những lời của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng anh rung lên dữ dội, mười ngón tay buông thõng bên người anh nắm chặt lại thành nắm đấm.
Đúng, Lâm Hiểu Hiểu nói đúng, anh nợ An Lâm quá nhiều, anh nợ An Lâm cả đời, chưa kể đến việc cuối cùng An Lâm rơi vào tình cảnh như vậy cũng là vì sự ích kỷ của bản thân anh, anh không thể nợ An Lâm thêm nữa, càng không thể để An Lâm vì anh mà nhảy lầu tự tử!
Ánh mắt khó dò của Thời Ngọc Thao càng lúc càng tối sầm lại, bàn tay anh nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Lâm, khi anh nhìn thấy cánh tay trái của An Lâm đang nắm lấy lan can đang dần buông lỏng, đột nhiên anh mở miệng hét lên với An Lâm: “Được rồi! An Lâm, anh đồng ý với em! Tất cả đều theo ý em!”
“Anh sẽ chia tay với Đường Du Nhiên! Hai chúng ta bắt đầu lại lần nữa! Được không?”
An Lâm nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, tay trái cô ta chuyển động một hồi, toàn thân khẽ đung đưa, hai mắt đầy nước mắt nhìn Thời Ngọc Thao thật lâu, giống như không tin những lời anh nói, cô ta run rẩy nói: “Ngọc Thao! Anh có biết anh đang nói gì không?”
“Anh biết rất rõ những gì anh đang nói, An Lâm, anh nói hai chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ chia tay với Đường Du Nhiên.”
Thời Ngọc Thao cắt chặt răng nhìn An Lâm, bàn tay nắm chặt khiến mu bàn tay nổi cả gân xanh, Thời Ngọc Thao không còn bất cứ lựa chọn nào khác, anh không thể mở to mắt nhìn An Lâm ở trước mặt mình nhảy lầu tự tử được!
Advertisement
An Lâm nghe những lời này của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch như tờ giấy của cô ta đột nhiên nở nụ cười, cô ta nhìn thấy Thời Ngọc Thao mỉm cười, vẫn có chút không thể tin được nhìn Thời Ngọc Thao lần nữa, hỏi: “Ngọc Thao, những lời anh nói đều là thật sao? Hai chúng ta sẽ thật sự bắt đầu lại lần nữa sao? Anh thật sự sẽ chia tay với Đường Du Nhiên sao? Anh không lừa em đó chứ?”
“Thật, tất cả đều là sự thật!”
Thời Ngọc Thao vừa nói vừa cẩn thận bước về phía trước, anh chậm rãi đi về phía An Lâm, nhưng lần này An Lâm không kháng cự lại sự tiếp cận của Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao thuận lợi bước tới bên cạnh lan can, An Lâm còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng vươn tay nắm chặt hai cánh tay An Lâm.
May mắn thay, lúc này An Lâm rất nghe lời Thời Ngọc Thao, cô ta không chút giãy dụa, Thời Ngọc Thao đã thuận lợi kéo cô ta ra khỏi lan can nguy hiểm.
Advertisement
Ngay khi được an toàn, An Lâm đã mở rộng vòng tay, ôm Thời Ngọc Thao đang ở trong tầm tay thật chặt, cô ta gục mặt vào vai Thời Ngọc Thao nói: “Thật tốt! Thời Ngọc Thao, em biết trong lòng anh vẫn còn có em, anh sẽ không bỏ mặc em.”
Thời Ngọc Thao nhận thấy An Lâm đến gần, cả người anh đột nhiên cứng đờ, nhìn khuôn mặt khóc lóc đầy nước mắt của An Lâm trong vòng tay mình, trong lòng anh không chút dao động, tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ là bóng dáng của Đường Du Nhiên.
Bây giờ anh đã cứu được An Lâm rồi… Nhưng làm sao anh có thể nói với Đường Du Nhiên đây?
Chia tay với Đường Du Nhiên chẳng khác nào anh tự tay cắt thịt mình! Cũng giống như lấy mạng của anh vậy!
Trước khi Thời Ngọc Thao hoàn hồn lại, tiếng la thất thanh của Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên vang lên bên cạnh anh.
Thời Ngọc Thao khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy An Lâm đang dựa vào cánh tay anh mà ngất đi, bởi vì Thời Ngọc Thao không ôm cô ta, cho nên lúc này khi An Lâm vừa ngất đi, thân thể mềm mại đã trượt xuống mặt đất.
Thời Ngọc Thao định thần lại, anh cau mày vội vàng bế An Lâm lên, nhanh chóng đi xuống lầu, chạy nhanh về phía Lâm Hiểu Hiểu đang đứng ở phía sau: “Cô đi lấy xe đợi ở cổng khách sạn, lập tức đưa An Lâm đến bệnh viện.”
Lâm Hiểu Hiểu cũng sửng sốt trước việc An Lâm đột nhiên bất tỉnh, bây giờ nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, Lâm Hiểu Hiểu mới khôi phục lại bình thường, cô ta nhanh chóng gật đầu với Thời Ngọc Thao, bước nhanh hơn vài bước đi tới trước mặt Thời Ngọc Thao, ấn thang máy, theo Thời Ngọc Thao xuống thang máy, cô ta lái xe chạy tới đợi bên ngoài khách sạn.
May mắn thay, khách sạn này không xa bệnh viện của thành phố, chỉ mất hơn mười phút để lái xe đến đó.
Thời Ngọc Thao ôm An Lâm đang hôn mê bất tỉnh đến thẳng phòng cấp cứu.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ phát hiện ra rằng An Lâm hôn mê vì vết thương ở bụng dưới bị rách ra, máu chảy nhiều, hơn nữa do tâm trạng quá kích động nên dẫn đến hôn mê.
Bác sĩ nghĩ Thời Ngọc Thao là người nhà của An Lâm nên mới mắng Thời Ngọc Thao một trận, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một bệnh nhân đi tìm đường đường chết như vậy, không nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, mà lại chạy ra khỏi bệnh viện, nếu không phát hiện kịp thời thì có thể sẽ chết người!
An Lâm lại được đẩy vào phòng phẫu thuật, vết thương lại được khâu lại, hơn nửa giờ sau, An Lâm mới được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
An Lâm được đưa đến phòng bệnh ban đầu.
Lúc mới đến nơi, An Lâm từ từ tỉnh dậy, cô ta vừa mở mắt ra, câu đầu tiên cô ta mở miệng nói là tên của Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao bước đến bên cạnh giường bệnh của An Lâm và đáp: “Anh ở đây, đừng sợ.”
An Lâm nghe những lời này của Thời Ngọc Thao, lông mày đang cau lại của cô ta buông lỏng ra, cô ta yếu ớt vươn tay nắm chặt lòng bàn tay có phần cứng ngắc của Thời Ngọc Thao.
Khuôn mặt yếu ớt của An Lâm lộ ra một nụ cười, cô ta nhìn thẳng vào Thời Ngọc Thao và nói: “Ngọc Thao, thật tốt, thật tốt khi anh đã trở lại với em một lần nữa.”
“Ừm.” Thời Ngọc Thao nhỏ giọng đáp lại, với tình trạng hiện giờ của An Lâm, Thời Ngọc Thao không dám kích thích An Lâm chút nào, dù sao thì những việc An Lâm gặp phải, ngay cả một cô gái bình thường cũng sẽ không thể bình tĩnh được, anh sợ An Lâm sẽ tự tử lần nữa.
An Lâm nhìn Thời Ngọc Thao, cô ta không nhịn được mà thấp giọng nói nhỏ với anh: “Ngọc Thao, những gì anh vừa nói với em đều tính đúng không? Anh đã nói, anh sẽ không lừa em.”
“Anh không lừa em, mọi chuyện đều tính.” Thời Ngọc Thao thấp giọng nói.
An Lâm nghe Thời Ngọc Thao trả lời, nụ cười trên môi cô ta càng rõ ràng hơn, cô ta nhìn Thời Ngọc Thao, có chút gấp rút nói: “Vậy thì khi nào anh sẽ chia tay Đường Du Nhiên?”
“Nếu hai chúng ta đã quyết định làm lại từ đầu, em nghĩ anh nên sớm nói rõ với Đường Du Nhiên.”
“Em không muốn có người thứ ba tồn tại giữa hai chúng ta, Ngọc Thao!”
Nói xong, An Lâm nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói thêm một câu: “Nếu không, Ngọc Thao, em sẽ cùng anh đi nói rõ với Đường Du Nhiên!”
Nói xong An Lâm chuẩn bị nhấc chăn bông lên bước xuống giường bệnh, Thời Ngọc Thao khẽ cau mày, vội vàng ấn vai An Lâm xuống nói: “Anh tự mình đi nói thì tốt hơn.”
“An Lâm, vết thương phẫu thuật trên người em vừa được khâu lại. Bác sĩ nói hiện giờ điều em cần nhất là nghỉ ngơi, không thể xuống giường, nếu không miệng vết thương sẽ lại rách ra, em ngoan đi.”
Thời Ngọc Thao thấy An Lâm yên lặng nhìn mình không nói lời nào, anh đưa tay lên xoa xoa giữa hai lông mày, lại nhìn về phía An Lâm nói thêm một câu: “Em yên tâm, anh sẽ nói rõ với Đường Du Nhiên.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói xong, An Lâm ngoan ngoãn nằm lại trên giường bệnh, cô ta nhìn thẳng vào mắt Thời Ngọc Thao cười nói: “Được rồi, Ngọc Thao, em tin anh, em sẽ đợi anh trở lại.”
Thời Ngọc Thao lơ đễnh đáp lại, sau đó anh đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh, anh đi đến bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu, Thời Ngọc Thao liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu với ánh mắt nghiêm nghị đầy sự cảnh cáo và trầm giọng nói: “Lâm Hiểu Hiểu! Hãy chăm sóc cho An Lâm thật tốt! Tôi không muốn chuyện giống như hôm nay xảy ra lần thứ hai! “
Lâm Hiểu Hiểu bị ánh mắt nghiêm nghị của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm, toàn thân cô ta đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn sợ hãi, cô ta vội vàng cúi đầu nói với Thời Ngọc Thao: “Vâng, cậu Thời yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ chăm sóc chị An Lâm thật tốt.”
Nghe xong, Thời Ngọc Thao thu hồi ánh mắt và sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Ngay sau khi Thời Ngọc Thao rời đi, chỉ còn lại An Lâm và Lâm Hiểu Hiểu trong một phòng bệnh rộng lớn.
Thời Ngọc Thao rời đi, trái tim căng thẳng bấy lâu nay của Lâm Hiểu Hiểu chợt thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng của An Lâm rất tốt, trên mặt cô ta vẫn luôn nở nụ cười, cô ta nháy mắt với Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu lập tức hiểu ra, vội vàng đi tới khóa cửa phòng bệnh, đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến bên giường An Lâm ngồi xuống.
Lâm Hiểu Hiểu nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra trên sân thượng khách sạn, cô ta nhịn không được mà vỗ ngực sợ hãi, nhìn về phía An Lâm nói: “Chị An Lâm, vừa nãy khi chị ở trên sân thượng khách sạn, chị dọa em sợ chết khiếp! Chị làm như vậy thật sự là quá nguy hiểm, nếu thật sự ngã xuống thì sao?”
Nghe lời Lâm Hiểu Hiểu nói, nụ cười trên mặt An Lâm trầm xuống một chút, cô ta hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con!”
“Nếu tôi không đi tới bước đó, sao Thời Ngọc Thao có thể đồng ý dễ dàng như vậy.”
“Có điều tôi lấy mạng của mình ra cược mà thôi.” Môi An Lâm cong lên khi nói: “Nhưng cuối cùng tôi là người thắng cược.”
Kế hoạch này được An Lâm thực hiện sau khi ăn xong, cô ta chỉ lợi dụng lúc mình đang bị bệnh, lúc Thời Ngọc Thao cảm thấy có lỗi với cô ta nhất, nên dọa Thời Ngọc Thao sẽ tự tử để khiến anh chia tay với Đường Du Nhiên và quay lại với cô ta.
Đây có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Bây giờ cô ta không quan tâm đến việc Thời Ngọc Thao có yêu cô ta hay không!
Trong lòng cô ta biết rất rõ Thời Ngọc Thao không yêu cô ta, chỉ yêu một mình Đường Du Nhiên.
Nhưng càng như vậy, An Lâm lại càng muốn ép buộc Thời Ngọc Thao ở bên cạnh cô ta một lần nữa!
Điều này không chỉ khiến Đường Du Nhiên cảm thấy đau đớn khi bị Thời Ngọc Thao bỏ rơi, đau đớn khi mất đi người mình yêu, mà còn trả thù Thời Ngọc Thao, khiến Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên đau khổ mà không thể làm gì được!
Thời Ngọc Thao ngày nào cũng phải ở bên cạnh người mình không yêu, nhất định anh sẽ rất khó chịu và dằn vặt.
Đây là điều cô ta muốn, tâm trạng cô ta không tốt, tất cả mọi người cũng sẽ không được yên! Hãy cùng nhau xuống địa ngục!
Ngày nào còn An Lâm này, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đừng nghĩ đến việc được hạnh phúc bên nhau!
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt An Lâm hiện lên một nụ cười hạnh phúc sau khi cô ta báo thù thành công.
An Lâm nhìn Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi bên cạnh mình, cô ta cười nói: “Hiểu Hiểu, lúc ở trên sân thượng khách sạn, cô làm rất tốt!”