Trong nháy mắt tiếp theo, An Lâm đang khóc lóc nức nở đột nhiên ngừng khóc, buông lỏng vòng tay đang ôm lấy Lâm Hiểu Hiểu ra, ngồi ngay ngắn lại trên giường bệnh, giơ tay lau lau vệt nước mắt trên mặt, gương mặt u ám đến dọa người, trong đôi mắt chỉ hiện lên toàn là hận ý và ác độc.
“Tôi sẽ không khóc nữa! Khóc không có bất cứ tác dụng gì cả! Khóc là việc làm yếu đuối nhất thế giới này! Đường Du Nhiên có thai thì có sao đâu chứ!” Nói rồi, đôi mắt An Lâm hung hăng trầm xuống, giọng nói sắc bén như thanh kiếm được nhuốm kịch độc: “Chỉ cần đứa con hoang đó chưa được sinh ra đời thì sẽ có cách làm cho nó biết mất! Khiến cho nó không có cơ hội xuất hiện trên cõi đời này! Cứ chờ đó đi, con khốn Đường Du Nhiên đó! Cả đời của An Lâm tôi không thể có con được, cô cũng đừng mong sinh con với Thời Ngọc Thao!”
An Lâm đố kỵ với Đường Du Nhiên một cách điên cuồng.
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh nghe An Lâm nói những lời này, toàn thân bất chợt run rẩy.
Cô ta mấp máy muốn những lời vừa muốn nói ban nảy… lại thấy An Lâm đột nhiên vẫy tay với mình.
“Lâm Hiểu Hiểu, đưa điện thoại của cô cho tôi!”
Giọng nói của An Lâm chân thật đáng tin. Lâm Hiểu Hiểu không dám từ chối, liền lúng ta lúng túng, vội vàng móc điện thoại từ trong túi xách ra đưa cho An Lâm.
Advertisement
An Lâm đón lấy điện thoại, thẳng thắng bấm một dãy số điện thoại rồi gọi đi.
Số điện thoại mà An Lâm gọi chẳng phải ai xa lạ, mà chính là số điện thoại của Aker.
Điện thoại của An Lâm không biết đã bị những kẻ bắt cóc cô làm mất ở đâu rồi, nhưng mà trí nhớ của cô tốt, xem qua số điện thoại của Aker một lần là đã nhớ rồi.
Cuộc gọi đầu tiên gọi đi không ai nghe máy.
An Lâm nghiêm mặt lại rồi tiếp tục gọi đi lần thứ hai.
Điện thoại đổ chuông một hồi, chính vào lúc An Lâm tưởng là lần thứ hai này cũng không có ai nghe máy, đang chuẩn bị tắt máy để tiếp tục gọi lại lần thứ ba thì điện thoại đột nhiên được kết nối.
Advertisement
Giọng nói trời sinh đã u ám của Aker chậm rãi vang lên: “Alo, ai vậy?”
An Lâm nghe thấy giọng nói của Aker, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, một tia hận ý nhanh chóng lóe lên từ sâu trong đôi mắt đen tối!
Cô vẫn còn chưa quên, cô bị hại ra nông nổi này cũng là công lao của tên điên Aker này! Nếu như không phải bây giờ cô đang cần mượn tay Aker giúp đỡ để báo thù Đường Du Nhiên thì An Lâm thật sự mong muốn Aker chết ngay bây giờ! Mới có thể hóa giải mối hận trong lòng cô. An Lâm cố ép mối hận xuống đáy lòng, cô siết chặt lấy ngón tay đang cầm điện thoại thêm mấy phần, giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên: “Là tôi đây, An Lâm!”
Hiện tại Aker đã sớm biết ba thuộc hạ phụ trách bắt cóc An Lâm đã bị người của Thời Ngọc Thao bắt được rồi, cũng biết là Đường Du Nhiên đã được một người tên là Lý Viêm Phong cứu thoát, nhưng anh ta không ngờ rằng An Lâm vẫn còn sống trên thế gian này.
Lúc này nghe thấy giọng nói thân thuộc của An Lâm, đôi mắt u ám của Aker trầm xuống, đầu lưỡi đè xuống răng hàm phía sau, đột nhiên lên tiếng trách: “Thật không ngờ cô vẫn còn sống, mấy người đó thật sự không làm ăn được tích sự gì!”
An Lâm nghe thấy câu nói không hề có chút hổ thẹn nào của Aker thì bùng lên lửa giận trong lòng!
Thấp giọng mắng mỏ Aker ở phía đầu dây bên kia: “Aker, anh là một thằng điên! Anh uống lộn thuốc gì rồi! Chẳng phải anh đã đồng ý với tôi là sẽ không tổn hại đến tính mạng của tôi hay sao! Bây giờ anh đang làm cái quái gì vậy! Anh lại nói một đằng làm một nẻo! Anh đã quên tôi vẫn còn là bạn hợp tác với anh rồi sao? Anh đã hứa với tôi là sẽ giúp tôi báo thù Đường Du Nhiên mà! Nhưng bây giờ Đường Du Nhiên vẫn còn yên ổn sống sờ sờ ra đó! Tôi thì lại đi hết một vòng quỷ môn quan! Aker, anh chính là một thằng điên!”
An Lâm thực sự không ngờ rằng Aker lại lật lọng đến vậy, ngay cả một chút ái náy cũng không có, còn có thể bình tĩnh như vậy nói ra câu cô vẫn còn chưa chết, giọng điệu đó nghe ra ngược lại vô cùng lấy làm tiếc vì cô vẫn còn chưa chết!
Aker nghe An Lâm lên tiếng mắng mình một tràng, chẳng những không giận mà còn bật cười, giọng nói trời sinh u ám mang theo nụ cười mỉa mai thốt ra từng chữ một: “A, đó là lần đầu tiên cô hợp tác với tôi, vẫn còn chưa hiểu rõ cách làm người của tôi.”
An Lâm nghe Aker nói năng nhẹ nhàng như gió thổi, cô tức đến nổi thở gấp hai hơi, cố ém giọng xuống, hung hăng nói với vẻ ác ý “Aker, anh không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh sao??”
Aker nghe An Lâm nói giọng uy hiếp, không hề có chút sợ hãi nào, giọng nói bình thản, đáp trả với vẻ như đã đoán trước được: “Ờ, vậy thì cô đi báo cảnh sát đi. Cô Lâm à, cô có biết không, báo cảnh sát bắt người thì phải cần có bằng chứng, cô có bằng chứng không? Người bắt cóc cô cũng đâu phải là tôi!” Aker nói rồi kéo lấy môi, bật cười.
Đương nhiên, lúc Aker dám làm việc này một cách trắng trợn như thế này thì chắc chắn sẽ không để lại điểm sơ hở.
Những tên thuộc hạ mà anh ta phái đi bắt An Lâm và Đường Du Nhiên đều trung thành và tận tâm với anh ta. Cho dù có bị cảnh sát cùng Thời Ngọc Thao bắt đi, Aker cũng dám khẳng định những người đó căn bản cũng không dám khai anh ta ra!
Bởi vì người nhà của những thuộc hạ đó đều đã bị đàn em của Aker khống chế cả rồi, cho nên họ đương nhiên cũng biết là, chỉ cần họ khai Aker ra thì e là người nhà của họ sẽ bị Aker hành hạ đến chết.
Cho nên bọn họ thà rằng tự gánh họa cũng tuyệt đối không thể khai Aker ra.
An Lâm nghe Aker nói vậy thì tức muốn điên lên, cô nắm chặt cứng điện thoại, hoàn toàn mất cả lý trí mà mắng lớn: “Aker! Anh là một thằng điên! Anh muốn giết chết tôi có tác dụng gì chứ! Anh bị điên hay sao?”
Aker nghe An Lâm nói vậy, giọng nói u ám đột nhiên vang lên: “An Lâm, chuyện này cô không thể trách tôi, lẽ nào cô không biết gì sao? Phút sau cùng tôi kêu Thời Ngọc Thao chọn cứu cô hoặc là Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đã chọn cứu cô.”
Nói đến đây, Aker cười lạnh một tiếng với vẻ cổ quái: “Cô An Lâm, chúc mừng cô cầu được ước thấy. Người mà Thời Ngọc Thao quan tâm nhất vẫn là cô đó. Vốn dĩ tôi không muốn giết cô, người mà tôi muốn giết là người phụ nữ mà Thời Ngọc Thao quan tâm nhất. Lúc trước tôi còn cho rằng đó là Đường Du Nhiên, kết quả không ngờ rằng tôi lại đoán sai rồi, người mà Thời Ngọc Thao chọn lựa cuối cùng là cô, nếu như có tôi ở đó thì bây giờ e là cô sớm đã chết dưới họng súng của tôi rồi!”
An Lâm nghe Aker nói vậy thì cả người ngây ra tại chỗ, cô cũng không ngờ rằng cuối cùng Thời Ngọc Thao sẽ chọn cứu mình!
Nhưng mà cũng không đúng lắm! Người mà Thời Ngọc Thao yêu căn bản không phải là cô mà!
Nếu như người Thời Ngọc Thao thật sự yêu là cô vậy thì cho dù An Lâm có chết đi như vậy cô cũng cam tâm tình nguyện!
Lúc nãy cô đau thương buồn bã thành ra như vậy, Thời Ngọc Thao chẳng qua chỉ an ủi mấy câu là liền vội vàng bỏ đi đến thăm Đường Du Nhiên rồi!
Nếu như người mà trong lòng Thời Ngọc Thao thật sự quan tâm là cô thì tại sao có thể đành lòng bỏ mặc cô một mình ở trong bệnh viện trong lúc cô vừa mới trải qua bao nhiêu đau khổ. Hơn nữa vừa rồi cô cũng đã hỏi Thời Ngọc Thao rồi, giọng điệu của Thời Ngọc Thao rất quả quyết nói với cô chắc chắc là cả đời của anh chỉ yêu một mình Đường Du Nhiên mà thôi!
Nếu như trong lòng Thời Ngọc Thao thật sự có cô, tại sao có thể nói ra những lời khiến cô đau lòng đến vậy chứ!
An Lâm không phải là kẻ ngốc, cô có thể nhìn ra được trong lòng Thời Ngọc Thao căn bản không hề yêu mình!
Nghĩ đến đây, mười đầu ngón tay đang buông thõng trên giường của An Lâm thu lại thành hình nắm đấm.
Nhưng mà cho dù Thời Ngọc Thao không yêu thương cô, thì tại sao trong tình thế nguy cấp như trong lúc đó, Thời Ngọc Thao lại chọn cứu cô mà không phải là cứu Đường Du Nhiên!
Con người đều có lòng ích kỷ!
Nếu như trong hai người chỉ có một người được sống, đương nhiên sẽ chọn người mà mình quan tâm nhất rồi!
Nhưng Thời Ngọc Thao lại không chọn Đường Du Nhiên mà lại chọn cô.
Chuyện này không đúng cho lắm! Căn bản không đúng lắm.
Nghĩ vậy, trái tim của An Lâm nứt ra một khoảng băng giá, toàn thân lạnh lẽo, ngay cả sống lưng cũng lạnh run lên.
Bởi vì An Lâm đột nhiên nghĩ đến một khả năng!
Thời Ngọc Thao là một người thông minh giỏi giang như vậy, có phải là đã sớm biết rõ tâm tư điên loạn của Aker, cho nên… cho nên Thời Ngọc Thao cố ý trong giờ khắc quan trọng cuối cùng không chọn cứu Đường Du Nhiên mà lại chọn cứu cô cũng là vì muốn bảo vệ Đường Du Nhiên!
Không hề do dự đẩy cô đến mũi dao! Khiến cho cô phải gánh chịu toàn bộ những thứ mà đáng lẽ Đường Du Nhiên phải gánh chịu!
Đúng vậy rồi! Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được mọi chuyện!
Chả trách sau khi cô xảy ra chuyện, Thời Ngọc Thao lại chọn lựa ở bên cạnh cô chứ không phải lập tức chạy đến bên cạnh người mà anh luôn đặt lên hàng đầu là Đường Du Nhiên.
Chả trách Thời Ngọc Thao lại nhìn cô với gương mặt áy náy.
Thật buồn cười là lúc đó cô còn cho rằng Thời Ngọc Thao đang xót cho mình!
Thật là buồn cười! Thật sự quá buồn cười!
An Lâm cắn chặt lấy môi mình, cắn đến nổi đứt da chảy máu cũng không cảm thấy đau. Hay tay bấu chặt lại thành hình nắm đấm!
Thời Ngọc Thao à Thời Ngọc Thao! Em yêu anh đến vậy! Vì anh mà suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không cần, nhưng tại sao anh lại vì con khốn Đường Du Nhiên đó mà đối xử với em như vậy! Muốn hại em như vậy!
Tại sao toàn bộ tình yêu của anh đều dành cho Đường Du Nhiên, bao nhiêu đau đớn nguy hiểm lại để cho em gánh chịu.
Cô rất hận! Thật sự rất hận!
Hận Aker! Hận Thời Ngọc Thao! Càng hận Đường Du Nhiên đáng chết đó hơn nữa!
Toàn bộ đều là do con khốn Đường Du Nhiên đáng chết đó cho nên An Lâm cô mới đi đến bước đường ngày hôm nay!
Bây giờ An Lâm cô dù có phải cược tất cả cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho con khốn Đường Du Nhiên đó!
Bây giờ, tất cả mọi thù hận và oán giận của An Lâm đều trút hết lên đầu Đường Du Nhiên.
Cô bây giờ đã hoàn toàn quên mất, thật ra Đường Du Nhiên mới là người vô tội nhất!
An Lâm hiện tại rất đáng thương, nhưng An Lâm đã quên rằng một phần lớn nguyên nhân khiến cô có kết cục như vậy là do bản thân cô tự làm tự chịu, không thể trách ai được.
Nếu như không phải cô chọn hợp tác cùng với Aker, tin tưởng Aker sẽ giúp cô cùng nhau đối phó với Đường Du Nhiên, tình nguyện để cho Aker bắt cóc cô, An Lâm cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, An Lâm nghiến chặt răng, cố kìm nén cơn giận trong lòng xuống, bàn tay lạnh lẽo bấu chặt lấy điện thoại, cất tiếng cười mỉa mai với Aker đang ở phía bên kia đầu dây: “Aker, anh thật là ngốc nghếch, thật đáng thương! Anh có biết là anh đã bị Thời Ngọc Thao lừa rồi không?”