Mục lục
Cám Dỗ Ngoại Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao bá đạo hôn đến đầu óc choáng váng, trong lúc mơ màng còn nghe thấy tiếng anh vừa hôn vừa khàn giọng nói: “Ừm, Du Nhiên nhà anh thật sự là hiền lành, cái gì cũng đều biết.”

Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên vài nấc, bàn tay của Thời Ngọc Thao luồn vào trong quần áo của Đường Du Nhiên. Trong khoảnh khắc cả hai hôn nhau đã sắp tới bước củi khô dễ cháy, trong căn phòng yên tĩnh lại bỗng truyền tới một âm thanh gõ cửa.

“Cậu chủ, là tôi đây. Mì ý đã chuẩn bị xong rồi ạ, cậu chủ có thể xuống dùng bữa, để nguội sẽ không còn ngon nữa.”

Là giọng của dì Linh cung kính xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt truyền vào tới trong phòng.

Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao nghe được âm thanh của dì Linh thì cũng bừng tỉnh, kịp thời thắng xe lại. Mặt Đường Du Nhiên vốn trắng nay đã đỏ ửng lên một mảng, luống cuống tháo chạy từ trong ngực của Thời Ngọc Thao, đẩy anh ra rồi vội nói: “Thời Ngọc Thao, không phải là anh đói bụng sao? Nhanh xuống lầu ăn đi…”

Ánh mắt của người kia lại ghim về phía cô, cố nén lại cơn rung động trong lòng, duỗi tay nắm chặt lấy tay của cô mà nói: “Em đi cùng với anh nhé.”

Giọng nói khàn đục rối rắm vừa thốt ra xong, Thời Ngọc Thao đã nắm chặt tay Đường Du Nhiên đi ra khỏi phòng tắm.

Đường Du Nhiên đành phải cùng Thời Ngọc Thao đi xuống phòng ăn ở tầng dưới.

Advertisement

Dì Linh cũng rất hiểu chuyện, biết được hiện tại Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao nhất định là muốn có không gian riêng tư nên vừa mang thức ăn lên xong cũng lặng lẽ đi về phòng mình.

“Em ăn trưa chưa?” Thời Ngọc Thao hỏi Đường Du Nhiên.

Dì Linh chỉ làm một phần mì ý cho anh mà thôi.

“Đã ăn rồi, trưa nay dì Linh đã nấu cho em cháo hải sản với súp Phật nhảy tường rồi.”

Nghe Đường Du Nhiên trả lời như thế, Thời Ngọc Thao lại nhíu mày nhìn cô hỏi: “Có muốn ăn chung với anh hay không?”

Vừa nói, Thời Ngọc Thao lại đưa một muỗng mỳ tới bên miệng Đường Du Nhiên.

Advertisement

Đường Du Nhiên xấu hổ, gò má ửng đỏ đôi chút, lắc đầu nói với người kia: “Không cần, em đã ăn no rồi, anh ăn did.”

Thời Ngọc Thao cũng không miễn cưỡng, bắt đầu chậm rãi ăn.

Anh thật sự là đói bụng, phần mì ý dọn ra rất nhanh đã được giải quyết sạch sẽ.

Đường Du Nhiên nhìn phía ấn đường của Thời Ngọc Thao đều là mệt mỏi, không nhịn được mà có chút đau lòng nói với anh: “Thời Ngọc Thao, anh vừa tới nước Mỹ đã lập tức ngồi vé sớm nhất để quay về hay sao”

Thời Ngọc Thao gật đầu, nói tới đây anh lại có chút tức giận, véo lấy mũi người kia mà nói: “Đúng vậy đó, em xảy ra chuyện lớn như thế sao anh có thể không chạy về được.”

“May mà dì Linh lén gọi điện cho anh, nếu không thật sự đã bị em lừa rồi.”

Đường Du Nhiên có chút áy náy nhìn Thời Ngọc Thao: “Em không muốn lừa anh… Chỉ là em lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của anh, cho nên mới giấu anh…”

Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói mấy lời này lại bất lực xoa đầu cô: “Ngốc ạ, em phải nhớ kỹ, với anh mà nói không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện tình cảm với ẹm, hiểu chưa?”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói thế lại thoáng sửng sốt mấy giây, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Nghĩ đi nghĩ lại thì anh đã liên tục ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ sợ còn chưa có kịp nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Đường Du Nhiên nghĩ tới đây lại thoáng cảm thấy đau lòng cho người trước mặt mình: “Thời Ngọc Thao, anh ngồi máy bay liên tục như thế nhất định là đã mệt mỏi rồi, anh nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Nghe được sự quan tâm trong lời nói của cô, Thời Ngọc Thao khẽ cong khóe môi nở nụ cười thâm thúy, duỗi tay nắm chặt lấy tay của người kia, kéo cô đứng lên lại nói: “Được, nhưng mà em phải ngủ cùng với anh.”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói thế thì sắc mặt lại bỗng đỏ bừng, lúng túng đang muốn nói gì đó nhưng kết quả lại bị anh hung hăng nắm tay kéo lên phòng ngủ ở tầng hai.

Anh ôm cô nằm xuống giường, vốn dĩ đang rất mệt mỏi vì ngồi trên máy bay ngủ không được ngon lắm, chỉ ngủ được có hai tiếng đã tỉnh rồi.

Nhưng mà bây giờ Thời Ngọc Thao cảm nhận được thân nhiệt ấm áp trong lồ ng ngực của Đường Du Nhiên cũng xua tan đi được sự mệt mỏi rồi.

Anh nhớ tới chuyện xảy ra với Đường Du Nhiên, sắc mặt lại chìm xuống mấy phần, có chút bực tức khẽ hôn lên trán cô, sau đó mới lên tiếng: “Du Nhiên, giờ nói rõ ràng với anh chuyện xảy ra vào sáng hôm qua đi.”

Đường Du Nhiên nghe chất giọng khàn đặc mà thâm trầm của Thời Ngọc Thao lại lo lắng ngước mắt lên nhìn anh, một vẻ mặt mệt mỏi đang nhíu mày thật chặt đó khiến cô không nhịn được mà duỗi tay lên khẽ sờ khuôn mặt đang nhăn nhó của người kia, chua xót nói: “Thời Ngọc Thao, anh đi ngủ một chút đi, đợi khi dậy rồi thì em sẽ nói với anh.”

Đường Du Nhiên vừa nói xong, bàn tay to lớn ấm ấp của anh lại đan chặt vào bàn tay cô, thân mật kéo tay cô qua môi mình đặt lên một nụ hôn, nói: “Anh bây giờ vẫn còn chưa muốn ngủ, em nói đi, anh nghe.”

Đường Du Nhiên không cưỡng lại được Thời Ngọc Thao, không thể làm gì khác hơn là thuật lại chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua.

Thời Ngọc Thao nghe người này nói xong, hàng lông mày đẹp đẽ lại thoáng nhíu chặt lại mấy phần, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Dựa vào manh mối hiện tại có thể thấy được chuyện hôm qua là có hai nhóm người tham gia, đầu tiên là người đã đụng phải Đường Du Nhiên, cũng chính là kẻ đeo khẩu trang dùng thuốc mê khiến cô ngất đi.

Người đeo khẩu trang đó hẳn là dự định muốn bắt Đường Du Nhiên đi, nếu không sẽ không vừa gặp mặt đã làm cô hôn mê.

Người thứ hai chính là nhóm người xuất hiện sau khi người đàn ông đeo khẩu trang đó đánh ngất tài xế, mục đích không rõ ràng nhưng mà người đàn ông đeo khẩu trang đó nhất định là bị bọn họ mang đi.

Thứ duy nhất có thể xác định chính là đám người sau này không có ác ý với Đường Du Nhiên, nói theo cách cẩn trọng hơn thì chính bọn họ đã cứu cô. Nếu không vì sự xuất hiện đột ngột của họ thì Đường Du Nhiên chỉ e là đã bị người đàn ông đó mang đi rồi.

Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao làm gì còn tâm trạng ngủ nữa, anh chống tay từ trên giường ngồi dậy, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho người phụ trách ở cục cảnh sát.

Anh lạnh giọng dò hỏi đám người bên phía đồn cảnh sát, nhưng vì manh mối để lại ở hiện trường có hạn nên cảnh sát dù đã phái người điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được manh mối có ích nào.

Địa điểm xảy ra chuyện cũng là trong con hẻm, góc theo dõi của camera lại là góc chết, không có quay chụp được gì cả.

Trước mắt chỉ có thể biết được là sau khi Đường Du Nhiên được tài xế đưa ra khỏi biệt thự Đế Đình thì không lâu sau đã bị một chiếc xe màu đen kiểu thông dụng chậm rãi lái theo sau.

Huống chi người lái chiếc xe đó còn có kinh nghiệm dày dặn, còn đeo khẩu trang, vốn dĩ là nhìn không rõ được mặt mũi.

Cảnh sát đành phải điều tra manh mối từ chiếc xe màu đen đó.

Cuối cùng lại tìm được chiếc xe màu đen kiểu thông dụng đó bị bỏ ở một bãi rác ở ngoại ô ít người qua lại, mà cũng vì chỗ bãi rác đó không có camera giám sát nên vốn dĩ không có điều tra ra được là ai đã lái nó.

Cảnh sát lại dựa vào bảng số xe mà điều tra một đợt, kết quả phát hiện bảng số xe đó là giả, xe cũng là xe bị hỏng bỏ đi từ một năm trước.

Hai manh mối duy nhất điều tra lại bị cắt ngang như thế.

Hơn nữa, đám người xuất hiện sau người đàn ông đó còn có ý thức cao hơn, không hề để lại bất cứ một chút dấu vết nào ở hiện trường, càng khiến cảnh sát bó tay toàn tập, không thể nào điều tra ra được.

Thời Ngọc Thao nghe cảnh sát báo cáo tình hình xong xuôi, hàng lông mày càng thêm nhíu chặt.

Giác quan thứ sáu của anh khiến anh cảm thấy đám người không để lại bất cứ dấu vết nào ở hiện trường đó còn nguy hiểm hơn người đàn ông đeo khẩu trang đã bắt cóc Đường Du Nhiên gấp vạn lần.

Trong đầu anh lập tức làm một phép loại trừ, nhưng làm sao cũng không đoán được đám người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn làm như thế.

Ban đầu, Thời Ngọc Thao cho rằng kẻ đứng sau chuyện này là Quý Viêm Phong, có điều cũng nhanh chóng bị anh bác bỏ. Trước hết không nói tới chuyện Quý Viêm Phong hiện còn đang nằm trong bệnh viện, nếu quả thật là người của Quý Viêm Phong thì sẽ không thể nào bỏ lại Đường Du Nhiên đang hôn mê ở trong xe như thế rồi.

Dựa vào sự quan tâm mà Quý Viêm Phong dành cho Đường Du Nhiên, nhất định sẽ trực tiếp đưa cô tới thẳng bệnh viện, hơn nữa cũng sẽ không để cho người đàn ông đeo khẩu trang đó chạy thoát.

Thời Ngọc Thao càng nghĩ càng thấy rối rắm, cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, trong lòng cứ lởn vởn một dự cảm chẳng lành.

Đường Du Nhiên nhìn sắc mặt của Thời Ngọc Thao thâm trầm, cũng khẽ nhíu mày sâu xa, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Phía cảnh sát họ nói sao?”

Thời Ngọc Thao lắc đầu, nhìn Đường Du Nhiên rồi nói: “Đồn cảnh sát bên đó vẫn chưa tìm được manh mối mới, cục diện điều tra rời vào thế bế tắc rồi.”

Thời Ngọc Thao xoa xoa ấn đường, cơn buồn ngủ cũng thoáng biến mất, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Đường Du Nhiên: “Em đi ngủ trước đi, anh tới phòng làm việc một chút.”

Nói xong, Thời Ngọc Thao cũng vén chăn lên, trực tiếp đi xuống giường qua phòng làm việc bên cạnh.

Vào phòng làm việc xong, anh cũng lập tức gọi cho mấy người bạn của mình, bảo bọn họ dốc sức dùng thế lực dưới trướng của mình mà giúp đỡ điều tra chuyện này.

Nhưng kết quả thu về lại không ngoại lệ, những người bạn đó đều không điều tra ra được chuyện này.

Thời Ngọc Thao phiền muộn nhíu chặt mày, chỉ có thể bảo cấp dưới của mình ở đồn cảnh sát tiếp tục điều tra chuyện này.

Nhưng mà trong lòng anh cũng biết rất rõ, như bây giờ lại không có chút manh mối nào cả, chỉ sợ tiếp tục điều tra cũng là vô ích, sẽ không điều tra ra được manh mối có ích nào cả.

Thứ mà anh hiện tại có thể làm là sắp xếp cho hai người vệ sĩ ở bên cạnh Đường Du Nhiên, phụ trách bảo vệ cô.

Đường Du Nhiên nghỉ ngơi ở nhà một ngày, sáng hôm sau đã tới công ty làm.

Thời Ngọc Thao như thường lệ đưa cô tới công ty trước, lúc này mới chuyển hướng sang công ty của mình.

Sóng yên biển lặng qua ba ngày.

Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày Quý Viêm Phong xuất viện. Đường Du Nhiên tối hôm qua đã thương lượng với Thời Ngọc Thao hôm nay sẽ cùng tới bệnh viện đón Quý Viêm Phong xuất viện.

Hai người đang dùng bữa sáng, Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên ăn không nhiều lắm bèn đặt muỗng nĩa xuống nói với cô: “Du Nhiên, mấy ngày trước anh gọi cho bên cảnh sát nhờ họ điều tra đó, bây giờ vẫn chưa có điều tra ra được manh mối có ích nào. Bên phía anh hiện tại cũng không có bất cứ tin tức hữu dụng nào cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK