“Quý Viêm Phong, hải sản nơi này làm rất ngon, anh mau nếm thử đi.”
Nghe giọng nói mang theo ý cười của Đường Du Nhiên, Quý Viêm Phong lại nhìn cá hồi vừa mới được gắp vào trong chén thì trên khuôn mặt anh tuấn mới lộ ra nụ cười.
Quý Viêm Phong thì đang nở nụ cười, nhưng ở bên này, mặt Thời Ngọc Thao đã lập tức đen đi vài phần.
Đường Du Nhiên cô gái này được lắm! Anh gắp thức ăn cho Đường Du Nhiên, cô ấy không gắp lại cho anh thì thôi đi, thế mà lại dám gắp cho người đàn ông khác!
Thời Ngọc Thao tức giận nên chẳng có khẩu vị nữa, buông đôi đũa xuống làm cái bộp một cái, anh sụ mặt bỏ lại một câu: “Tôi đi toilet một chuyến.” Rồi trực tiếp rời đi.
Advertisement
Đường Du Nhiên nhìn bóng lưng Thời Ngọc Thao rời đi rõ ràng giống như đang tức giận, trong đầu cô mông lung chưa hiểu là làm sao… Thật sự cô cũng không rõ sao mình lại chọc vị đại gia này mất hứng.
Thời Ngọc Thao rời đi chưa được mấy phút thì điện thoại di động trong túi Quý Viêm Phong reo lên.
Là quản lý chuyên trách của công ty nước ngoài gọi tới, Quý Viêm Phong nói với Đường Du Nhiên: “Du nhiên, em ăn trước đi nhé, anh đi nghe điện thoại một lát.”
Thấy Đường Du Nhiên gật đầu, Quý Viêm Phong lập tức đứng dậy nghe điện thoại, đi đến hành lang bên ngoài phòng bao thì dừng lại.
Advertisement
Anh ta đang nói về chuyện công tác, Quý Viêm Phong dùng tiếng Anh nói vài câu thì thấy Thời Ngọc Thao đang đi từ phía bên kia ở hành lang tới gần anh ta.
Sau khi nói vài câu nữa thì Quý Viêm Phong lập tức kết thúc cuộc điện thoại, vừa mới bỏ điện thoại di động vào trong túi thì đã thấy Thời Ngọc Thao đứng ở trước mặt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có một loạt đao kiếm vô hình đang va vào nhau.
Cuối cùng Quý Viêm Phong khẽ kéo khóe môi dưới, nhìn Thời Ngọc Thao phá vỡ sự im lặng, nói: “Thời thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Nghe Quý Viêm Phong nói, Thời Ngọc Thao lại hơi kinh ngạc rồi nhíu mày: “Anh biết tôi sao?”
“Tôi cũng học ở trường trung học Minh Thịnh, cùng trường với anh Thời đây, chỉ có điều là tôi nhỏ hơn anh Thao đây vài tuổi.”
Thời Ngọc Thao nghe Quý Viêm Phong nói vậy thì gật gật đầu, phải biết rằng không phải ai cũng có thể tùy tiện đến học ở trường trung học Minh Thịnh.
Xem ra gia thế của tên Quý Viêm Phong này cũng không phải là dạng vừa, ừm, vẫn là tìm người điều tra một chút mới được.
Thời Ngọc Thao đang nghĩ thì Quý Viêm Phong lại cất giọng một lần nữa: “Anh Thôi, anh cũng thích Du Nhiên phải không?”
Thời Ngọc Thao cũng không ngờ là Quý Viêm Phong sẽ nói trực tiếp ra như vậy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, ừm, chữ “cũng” vừa rồi sử dụng vô cùng thích hợp.
Thời Ngọc Thao đương nhiên thích Đường Du Nhiên, hai người bọn họ tính cách phù hợp, thân thể cũng phù hợp, ở cùng một chỗ là thích hợp nhất.
“Quý tiên sinh, con người tôi từ trước đến nay bá đạo đã quen rồi, thứ thuộc về tôi từ trước đến nay đều không cho phép người khác nhúng chàm!” Ánh mắt Thời Ngọc Thao trầm xuống vài phần, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Viêm Phong, anh đang trực tiếp tuyên thệ chủ quyền.
Quý Viêm Phong nghe vậy lại không bị dọa sợ, anh ta ngược lại còn nở nụ cười, không sợ hãi mà đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thời Ngọc Thao, nói gằn từng chữ: “Anh Thời, thật đúng là trùng hợp, tôi cũng giống vậy! Lần này tôi cố ý vì Du Nhiên nên mới về nước.”
Thời Ngọc Thao nhìn Quý Viêm Phong khinh thường nhếch khóe môi, tên này cũng có một chút khí phách đấy, nếu Quý Viêm Phong mà không phải là tình địch của anh thì có khi hai người còn có thể trở thành bạn.
“Anh Quý, vậy thì lần này anh thua chắc rồi, anh không cướp được người của tôi đâu.” Đường Du Nhiên nhất định phải có Thời Ngọc Thao.
Tuy Thời Ngọc Thao rất khó chịu khi biết Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong này là thanh mai trúc mã, nhưng trong lòng Thời Ngọc Thao lại cũng hiểu rõ răng, nếu Đường Du Nhiên thích Quý Viêm Phong thì đã không có cái chuyện cô kết hôn với Khâu Thiếu Trạch.
Quý Viêm Phong này ngay cả Khâu Thiếu Trạch cũng không sánh bằng, làm sao có thể là đối thủ của Thời Ngọc Thao hắn!
“Anh Thời à, chỉ cần chưa có một kết cục rõ ràng thì mọi chuyện vẫn còn có khả năng.”
Quý Viêm Phong nói xong câu đó thì lập tức xoay người đi về phía phòng bao.
Sau một bữa ăn tối trong bầu không khí có chút quái dị, Thời Ngọc Thao trước đó dự định ăn cơm xong sẽ còn cùng Đường Du Nhiên đi xem phim.
Nhưng bây giờ có thêm một cái bóng đèn lớn lấp lánh như Quý Viêm Phong, Thời Ngọc Thao buồn bực chẳng nói đến chuyện xem phim nữa.
Ba người đi ra khỏi quán ăn tư nhân rồi ngồi lên xe, Thời Ngọc Thao khởi động xe đồng thời nói với Quý Viêm Phong đang ngồi ở ghế sau: “Bây giờ anh Quý đang ở đâu? Tôi sẽ đưa anh về trước.”
Trước tiên phải đưa cái bóng đèn lớn này về trước thì Thời Ngọc Thao mới có cơ hội ở riêng với Đường Du Nhiên.
Quý Viêm Phong thành thật nói với tâm tình rất tốt: “Hiện tại tôi đang tạm thời ở lại bên nhà Du Nhiên, phiền anh Thời đưa tôi và Du Nhiên về.”
Thời Ngọc Thao nghe Quý Viêm Phong nói thế thì lập tức dừng động tác đang làm lại, suýt chút nữa là anh bẻ gãy cái chìa khóa xe đang cầm trong tay rồi.
Âm thầm nghiến răng, ánh mắt Thời Ngọc Thao nhất thời nhìn về phía Đường Du Nhiên đang ngồi bên cạnh mình.
Đường Du Nhiên đối mặt với ánh mắt tối tăm của Thời Ngọc Thao, chỉ cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh, cô nháy mắt với Thời Ngọc Thao tỏ vẻ vô tội.
Đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy hơi chột dạ…
Ánh mắt Thời Ngọc Thao vẫn nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên bị anh nhìn như vậy thật sự không thể chịu nổi… Đành phải giải thích một câu theo bản năng: “Khụ… Bởi, bởi vì… Quý Viêm Phong vừa mới về nước, tạm thời chưa tìm được chỗ ở nên…”
Đường Du Nhiên vừa giải thích xong thì lập tức hoàn hồn, Thời Ngọc Thao cũng không phải người của mình… Vừa rồi thật ra cô hoàn toàn không cần phải giải thích với Thời Ngọc Thao mà…
Bộ dáng mình lúc giải thích giống như đang sợ bị bạn trai hiểu lầm…
Đường Du Nhiên nhất thời có chút cạn lời, cô xoa xoa huyệt thái dương.
Nghe Đường Du Nhiên giải thích xong, Thời Ngọc Thao cuối cùng cũng thoải mới hơn một chút, còn có Quý Viêm Phong ở đây, Thời Ngọc Thao không nói cái gì cả, anh thu hồi ánh mắt rồi lập tức khởi động xe chạy ra ngoài.
Trên cả đoạn đường ai nấy đều im lặng, hơn nửa giờ sau, chiếc Maybach dừng lại ở tầng trệt căn hộ mới mua của Đường Du Nhiên.
Quý Viêm Phong ngồi sau đẩy cửa xe xuống xe đầu tiên, rồi lại săn sóc mở cửa xe giúp Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên cởi dây an toàn trên người xuống, vừa định xuống xe, Thời Ngọc Thao ở một bên lại chẳng nói chẳng rằng mà nhíu nhíu mày, bàn tay anh nắm lấy cổ tay Đường Du Nhiên.
Đùa làm sao được, biết rõ Quý Viêm Phong kia có lòng dạ bất chính với Đường Du Nhiên, bây giờ lại còn là buổi tối, Thời Ngọc Thao không thể để mặc Đường Du Nhiên và Quý Viêm Phong ở chung một phòng được!
Đường Du Nhiên giãy dụa một chút, thế nhưng tay vẫn bị Thời Ngọc Thao nắm chặt, cô căn bản là tránh không thoát được nên đành phải từ bỏ, hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh nắm tay tôi đau mất rồi, anh buông tay ra rồi có gì nói chuyện, có được không?”
“Không được, tôi còn có chuyện muốn nói với em.” Nói xong Thời Ngọc Thao nhìn về phía Quý Viêm Phong đang còn đứng bên cạnh cửa xe, rồi nói thêm một câu nữa với Đường Du Nhiên: “Em đóng cửa xe lại trước đã.”
Đường Du Nhiên cũng không thể làm gì Thời Ngọc Thao, ánh mắt đành phải nhìn về phía Quý Viêm Phong vẫn đang ở bên cạnh chờ cô.
Quý Viêm Phong ngồi máy bay lâu như vậy rồi, lại còn bị lệch múi giờ, Đường Du Nhiên sợ Quý Viêm Phong sẽ mệt mỏi, tay kia móc chìa khóa căn hộ ở trong túi ra đưa cho Quý Viêm Phong nói: “Quý Viêm Phong, căn hộ của em là phòng số 2 tầng 17, anh quay lại đó nghỉ ngơi trước đi, lát nữa em sẽ về.”
Quý Viêm Phong không muốn đi, nhưng anh ta càng không muốn Đường Du Nhiên cảm thấy khó xử, nên đành phải nhận lấy chìa khóa đồng ý với Đường Du Nhiên: “Được, anh đi lên nhà chờ em, về sớm một chút đấy nhé. ”