”
Bây giờ người mà Bạch Tiên Nhi không muốn gặp nhất chính là Đường Du Nhiên!
Đường Du Nhiên giống như một cây kim đâm vào trong mắt của Bạch Tiên Nhi vậy, cô ta vừa nhìn đã thấy chướng mắt.
Chưa kể bây giờ Bạch Tiên Nhi còn muốn ở bên Khâu Thiếu Trạch một lát nữa, trong lòng cô ta còn dự định mượn vẻ ngoài đáng thương của mình để xoay chuyển trái tim của Khâu Thiếu Trạch.
Nếu như Đường Du Nhiên một mực ở lại đây, đừng nói đến việc Bạch Tiên Nhi muốn xoay chuyển trái tim của Khâu Thiếu Trạch, mà ngay cả việc nói mấy câu với Khâu Thiếu Trạch cũng sẽ không tiện!
Khâu Thiếu Trạch cũng không muốn Đường Du Nhiên ở lại đây.
Đường Du Nhiên ở đây, Khâu Thiếu Trạch không khỏi nơm nớp lo sợ khi nào Bạch Tiên Nhi sẽ phát điên lên và nói ra tất cả mọi chuyện.
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã khẳng định bản thân mình thích Đường Du Nhiên, vì vậy anh ta chỉ muốn sống cùng Đường Du Nhiên thật tốt, không muốn có bất kỳ vấn đề gì xảy ra với hôn nhân giữa anh ta và Đường Du Nhiên.
“Đúng vậy Du Nhiên, ở bệnh viện có anh chăm sóc là được rồi, Du Nhiên, em cùng họ đi chơi đi nhé.
”
Khâu Thiếu Trạch cũng hùa theo nói.
Làm sao mà Đường Du Nhiên không biết trong lòng hai người Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch nghĩ cái gì, nhưng cô rất vui khi đem đến sự khó chịu trong lòng hai người họ.
Hơn nữa tối hôm qua Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao gây sức ép đến mức rất mệt, cô cũng không muốn ra ngoài đi chơi, cô cũng đi đến miếu Hải Thần một lần rồi nên càng không có hứng thú.
Quay về khách sạn thì quá buồn chán, chi bằng ở đây để đem lại sự khó chịu trong lòng Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch không ngừng thay đổi cũng khá thú vị.
Nghĩ như vậy, Đường Du Nhiên khẽ cong môi, cô cười nói với hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi: “Không sao đâu, miếu Hải Thần tớ đã đi một lần rồi, lần này không đi nữa, còn Thiếu Trạch, một người đàn ông to lớn như anh ở bệnh viện chăm sóc Tiên Nhi cũng có nhiều chỗ bất tiện, em sẽ ở lại đây nhé, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ được.
”
Ngay khi Đường Du Nhiên nói dứt lời, sắc mặt của hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đều cứng đờ.
Đường Du Nhiên nhìn sắc mặt của hai người thì nụ cười trên môi cô càng tươi hơn mấy phần.
Lời nói vừa rồi của Đường Du Nhiên khiến hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi không còn lời nào để nói.
Bạch Tiên Nhi đành phải mỉm cười rất miễn cưỡng và gắng gượng nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, vậy thì làm phiền cậu rồi.
”
Bạch Tiên Nhi vừa nói xong, Đường Du Nhiên nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh rất bình tĩnh, anh ta còn đưa ánh mắt mang theo lời cảnh cáo nhìn về hướng Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi không để ý đến Khâu Thiếu Trạch, nhất thời ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch dừng lại trên người Đường Du Nhiên.
“Du Nhiên, lát nữa anh phải về khách sạn lấy chút đồ, phiền em giúp anh đi nộp tiền thuốc thang cho Bạch Tiên Nhi một chút nhé.
”
Khâu Thiếu Trạch vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng cho Đường Du Nhiên.
Rõ ràng là Khâu Thiếu Trạch muốn tách mình ra, Đường Du Nhiên cau mày, cô cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay Khâu Thiếu Trạch và bước ra khỏi phòng bệnh.
Công năng cách âm của phòng bệnh thực sự không tốt lắm, hành lang của bệnh viện rất yên tĩnh, Đường Du Nhiên vừa đi ra khỏi phòng bệnh chưa được bao xa thì đã nghe thấy trong phòng bệnh vang lên giọng nói hơi bực bội của Khâu Thiếu Trạch: “Bạch Tiên Nhi! Anh đã hứa mãi mãi sẽ không chia tay với em, nhưng em đừng quên chuyện em đã hứa với anh! Nếu như ở trước mặt Du Nhiên mà em dám cố ý vạch trần quan hệ của hai người chúng ta thì anh sẽ chia tay em ngay lập tức.
”
Bạch Tiên Nhi lấy tính mạng của mình để đe dọa Khâu Thiếu Trạch, một thủ đoạn lợi hại như vậy thực sự khiến Khâu Thiếu Trạch khiếp sợ.
Khâu Thiếu Trạch biết rõ rằng một khi tai họa chết người xảy ra thì không thể giấu diếm được mối quan hệ vụng trộm bẩn thỉu đó của anh ta và Bạch Tiên Nhi.
Anh ta gây ra một tai tiếng lớn như vậy, không chỉ Đường Du Nhiên sẽ ly hôn với anh ta, nói không chừng công ty Đường Thị mà rất khó khăn anh ta mới có thể nắm giữ trong tay cũng phải trôi nổi lênh đênh, đối với danh tiếng của mình cũng có trở ngại.
Vì lợi ích nên Khâu Thiếu Trạch sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Vì vậy tối hôm qua sau khi cứu giúp Bạch Tiên Nhi trở về, hai người Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đã đưa thỏa thuận.
Anh ta đồng ý với Bạch Tiên Nhi rằng chỉ cần Bạch Tiên Nhi đừng làm loạn thì anh ta sẽ không chia tay với Bạch Tiên Nhi.
“Thiếu Trạch, anh yên tâm, chỉ cần anh không chia tay với em, em có thể không làm loạn trước mặt Đường Du Nhiên, em đều nhớ rõ, anh cũng phải nhớ chuyện anh đã hứa với em, hai người chúng ta vẫn như trước đây đấy.
”
Đường Du Nhiên nghe đến đây thì không nghe nữa, trên môi cô nở một nụ cười khinh thường, sau đó cô đi đến phòng nộp phí.
Phòng nộp phí phải xếp hàng, chờ đến lúc Đường Du Nhiên nộp phí xong và quay về thì đã nửa tiếng sau rồi.
Cô gõ cửa vào phòng bệnh, nhưng không ngờ lại không nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch ở đó.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có hai người Đường Du Nhiên và Bạch Tiên Nhi, đột nhiên bầu không khí trở nên không tự nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên nhìn Bạch Tiên Nhi và lên tiếng trước: “Khâu Thiếu Trạch đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi, vẫn chưa quay lại.
” Giọng nói của Bạch Tiên Nhi vẫn còn chút yếu ớt.
Đường Du Nhiên nghe thấy thì gật đầu, cô ngồi xuống ghế ở cạnh giường bệnh.
Ánh mắt của Bạch Tiên Nhi dừng lại trên người Đường Du Nhiên mà không kiêng nể gì cả, tay phải của cô ta nắm chặt ga giường.
Cô ta nghiến răng để đè nén sự ghen tỵ và hận thù sắp phát điên ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười tươi với Đường Du Nhiên.
Cô ta đã đồng ý với Khâu Thiếu Trạch rằng sẽ không ở trước mặt Đường Du Nhiên làm loạn, sẽ không vạch trần mối quan hệ giữa cô ta và Khâu Thiếu Trạch, nhưng điều này không có nghĩa là Bạch Tiên Nhi sẽ dễ dàng nuốt trôi!
Nghĩ đến đây, Bạch Tiên Nhi lạnh lùng cong khóe môi lên, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên và mở miệng nói: “Đúng rồi, Du Nhiên, có một chuyện tớ phải giải thích với cậu một chút, tối hôm qua Thiếu Trạch vì chăm sóc tớ nên buổi tối mới không quay về, cậu đừng hiểu lầm nhé.
”
“Thật may là tối hôm qua Khâu Thiếu Trạch đã đưa tớ đến bệnh viện, nếu không thì tớ cũng không biết nên làm thế nào.
”
Bạch Tiên Nhi nhìn Đường Du Nhiên, cô ta cố ý nói ra những lời giống thật mà là giả, mập mờ như vậy.
Lời giải thích này còn lộn xộn hơn so với không giải thích!
Chỉ cần Đường Du Nhiên không phải là một đứa ngốc thì có thể nghe thấy được sự mập mờ trong lời của Bạch Tiên Nhi.
Trong nháy mắt Đường Du Nhiên có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Bạch Tiên Nhi, nếu đổi lại trước đây khi Đường Du Nhiên nghe thấy những lời này của Bạch Tiên Nhi thì có lẽ trong lòng sẽ ghen tỵ khó chịu.
Nhưng thật tiếc bây giờ Đường Du Nhiên đã không còn như xưa rồi.
Nếu như Bạch Tiên Nhi đã muốn ghê tởm cô như vậy thì cô cũng không ngại ghê tởm Bạch Tiên Nhi.
Nghĩ đến đây Đường Du Nhiên khẽ cong môi, cô không những không tức giận, mà cô còn mỉm cười với Bạch Tiên Nhi, tao nhã và phóng khoáng nói với Bạch Tiên Nhi: “Đúng vậy, Thiếu Trạch thích giúp người như vậy, huống chi cậu là bạn của tớ, cho dù có chuyện như vậy xảy ra với những người lạ thì tớ nghĩ Thiếu Trạch cũng sẽ đi cứu.
”
Bất kể như thế nào thì Bạch Tiên Nhi cũng không ngờ rằng Đường Du Nhiên sẽ phản ứng như vậy, trong nháy mắt giọng nói đã bị chặn lại trong cổ họng, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi cứng đờ đến mức khó coi.
.