Tôi không biết Đường Du Nhiên đó là người phụ nữ của cậu, nếu như biết được, tôi nhất định sẽ không đụng chạm tới.
Cầu xin cậu Thời rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này đi… Sau này tôi cũng không dám nữa.”
Thời Ngọc Minh cau chặt mày, nhìn giám đốc Lý bằng ánh mắt chán ghét, trực tiếp nói: “Ai bảo ông làm thế? Lại dám chuốc thuốc cô ấy? Tôi thấy ông là cho rằng mình sống lâu quá rồi đúng không.”
Giám đốc Lý vừa nghe được Thời Ngọc Thao nói mấy lời này, sợ đến túa mồ hôi khắp người.
Làm gì còn lo được chuyện gì khác nữa, ngay lập tức khai Bạch Tiên Nhi ra: “Cậu Thời, không phải tôi chuốc thuốc cô ấy, người chuốc thuốc là đồng nghiệp Lý Nhược Tuyết kia của cô ấy.
Vốn dĩ tôi không có quen biết cô ấy, là giám đốc phòng tài vụ Bạch Tiên Nhi đó nói muốn giới thiệu cho tôi một người đẹp, sau đó thì mang cô ấy tới đây.”
Đường Du Nhiên nghe xong, ánh mắt trầm xuống.
Quả nhiên đúng là Bạch Tiên Nhi đang giở trò.
Đúng là hay cho Bạch Tiên Nhi, tâm địa quả thật là độc ác.
Biết được chuyện này là do Bạch Tiên Nhi làm, Đường Du Nhiên cắn chặt môi, trong lòng đang nghĩ Bạch Tiên Nhi đó rắp tâm bày mưu tính kế cô đến như này, nhất định chuyện sẽ không chỉ đơn giản như thế.
Dựa vào mức độ tình cảm của Bạch Tiên Nhi dành cho Khâu Thiếu Trạch như thế, nếu cô ta đã cố ý bày mưu để người khác chiếm đoạt sự trong sạch của Đường Du Nhiên cô, vậy nhất định sẽ để Khâu Thiếu Trạch tự mình qua đây để bắt gian.
Để Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy tận mắt cảnh cô bị người đàn ông khác đè dưới thân, sau đó anh ta cũng sẽ cảm thấy bản thân cô nhơ nhuốc, cảm thấy ghê tởm mà từ đó chán ghét cô.
Đó mới là kết quả mà Bạch Tiên Nhi muốn nhìn thấy nhất.
Nghĩ tới đây, Đường Du Nhiên nhìn giám đốc Lý kia nói: “Giám đốc Lý, chuyện Thời Ngọc Thao qua đây, ông nhất định không được nói cho bất kì người nào biết.”
Giám đốc Lý vừa nãy nhìn thấy Thời Ngọc Thao che chở cho Đường Du Nhiên như thế, lúc này làm gì còn dám xem thường cô nữa.
Nghe người kia nói thế, giám đốc Lý liên tục gật đầu: “Cô Đường, tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói nửa lời với bất kì người nào.”
Đường Du Nhiên đưa mắt nhìn sang Thời Ngọc Thao, nói: “Thời Ngọc Thao, tôi nghĩ Bạch Tiên Nhi là có chiêu trò phía sau nữa.
Cho nên, tôi muốn tìm người cùng phối hợp với giám đốc Lý diễn cho xong cảnh này.”
Sau đó cũng trả đũa được Bạch Tiên Nhi.
Nếu như Bạch Tiên Nhi thật sự dắt Khâu Thiếu Trạch tới bắt gian, nhưng lúc mở cửa phòng lại nhìn thấy người bên trong không phải là Đường Du Nhiên, vậy tâm trạng của cô ta nhất định sẽ rất sụp đổ.
Hơn nữa, với tính cách của Khâu Thiếu Trạch mà nói, nếu bị Bạch Tiên Nhi đùa cợt thì trong lòng sẽ càng thêm chán ghét cô ta, cộng thêm tên giám đốc Lý này nữa.
Giám đốc Lý này nhìn cũng không giống một kẻ ngu, sao lại có thể không hiểu được mình bị Bạch Tiên Nhi lợi dụng chứ.
Bị Thời Ngọc Thao đánh tới thành ra nông nỗi này, chỉ sợ là tới đó sẽ trút hết cơn tức giận kìm nén trong bụng này lên hai người của Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi.
“Được, nghe theo em." Thời Ngọc Thao đáp một tiếng, sau đó lập tức gọi Đỗ Yên Nhiên vào quán bar gần đây tìm một cô em qua tới.
Giám đốc Lý đó đều đã bị Thời Ngọc Thao dọa sợ tới mất mật, làm gì còn dám phản kháng nữa.
Giống như để bày tỏ lòng chân thành, ông ta liên tục cam đoan mình nhất định sẽ phối hợp diễn tốt cảnh này.
Gái gọi kia vừa tới, Thời Ngọc Thao đã lập tức ôm lấy Đường Du Nhiên rời khỏi khách sạn vào trong xe của mình.
Quả nhiên, lúc Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên vào trong xe, Đường Du Nhiên đã thấy xe của Khâu Thiếu Trạch ở cách đó không xa lái nhanh qua tới khách sạn này.
Ba phút sau, xe của Khâu Thiếu Trạch dừng lại ở cửa khách sạn, người kia xuống xe, sắc mặt đen như đít nồi nhanh chân đi vào trong khách sạn.
Bạch Tiên Nhi cũng xuống xe ngay sau đó, mặc dù vẻ mặt của cô ta nghiêm túc nhưng vẫn thấy rõ được ý cười trên khóe miệng và trong ánh mắt.
Bạch Tiên Nhi đang mừng thầm, thậm chí là dương dương tự đắc.
Đường Du Nhiên đều đoán đúng cả rồi.
Cô lạnh lùng nhếch môi, Bạch Tiên Nhi, cô hãy từ từ mà thưởng thức cảm giác gieo gió gặt bão này cho thật tốt đi.
Cô cũng đoán trước được năm phút sau, Bạch Tiên Nhi sẽ có dáng vẻ tức đến hộc máu như thế nào.
Nghĩ tới đây, Đường Du Nhiên không kìm được khẽ nhếch miệng hừ một tiếng, cơ thể bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng cũng không thể kìm nén được nữa, bộc phát cực mạnh.
Đường Du Nhiên khó chịu đến đầu cũng đang vô cùng đau đớn, da thịt cả người nóng hổi, miệng lưỡi khô đắng.
Cơ thể sắp nhão thành một vũng nước lại càng thêm khó chịu, giãy dụa không yên.
Đừng nói chi là hiện tại, cô vẫn đang được Thời Ngọc Thao ôm vào trong ngực.
Mùi đàn ông trên người của Thời Ngọc Thao vô tình tỏa ra khiến Đường Du Nhiên càng lúc càng thấy cả người mình khó chịu.
Da thịt nóng hổi của Đường Du Nhiên áp sát vào người của Thời Ngọc Thao, không nhịn được mà khẽ ngọ nguậy.
Nhưng như thế này hoàn toàn không đủ, Đường Du Nhiên muốn được nhiều hơn nữa.
Hiện tại, cô giống như một con cá thiếu nước, mà Thời Ngọc Thao chính là nước của cô.
Lý trí ít ỏi trong đầu nhắc nhở Đường Du Nhiên rằng như thế rất trơ trẽn, nhưng suy nghĩ đó lại rất nhanh bị lấn lướt bởi tác dụng của thuốc.
Đường Du Nhiên dán mặt mình vào cọ lấy cổ của Thời Ngọc Thao, giọng nói mềm nhũn kèm theo tiếng nức nở khó kìm nén của cô lại vang bên tai anh: “Thời Ngọc Thao, tôi khó chịu quá… Ưm, tôi thật sự rất khó chịu…”
Thời Ngọc Thao chau chặt hàng lông mày, đôi mắt sâu hoắm đó nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, con ngươi sâu lắng lộ ra một vẻ lo lắng tột độ.
Thời Ngọc Thao khẽ vuốt lưng của Đường Du Nhiên, giọng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng như thể đang trấn an người kia: “Ngoan, gáng nhịn một chút, sắp đến nhà rồi.”
Nói xong, Thời Ngọc Thao lập tức nhìn qua Đỗ Yên Nhiên đang lái xe, dặn dò: “Đỗ Yên Nhiên, lập tức lái xe trở về biệt thư Đế Đình.
Nhanh!”
May là biệt thự Đế Đình ở gần chỗ này, Đỗ Yên Nhiên liên tiếp vượt qua hai cái đèn đỏ, phóng xe nhanh như gió, cuối cùng chỉ trong chớp mắt đã về tới biệt thự Đế Đình.
Xe vừa dừng lại, Thời Ngọc Thao chau chặt mày ôm lấy Đường Du Nhiên lúc này đã bắt đầu không khống chế được thần trí, nhanh chóng vào trong.
Bác sĩ riêng là Tô Diệc Thanh đã tới đó lâu rồi, đang ngồi đợi ở phòng khách.
Nhìn thấy Thời Ngọc Thao vội vã ôm người lên phòng ngủ ở lầu hai, Tô Diệc Thanh mới nhanh chóng xách hộp thuốc đi theo.
Thời Ngọc Thao vừa đặt Đường Du Nhiên nằm trên giường, ngay lập tức đã tóm lấy Tô Diệc Thanh đang ở bên cạnh nói: “Tô Diệc Thanh! Cậu nhanh khám cho cô ấy, cô ấy bị chuốc thuốc.”
Tô Diệc Thanh nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng đó của Thời Ngọc Thao, nhanh chóng ngồi xuống bên giường của Đường Du Nhiên kiểm tra một đợt, sau lại bận bịu quay sang lục trong hộp thuốc ra, tiêm cho người kia một mũi.
Năm phút sau, thuốc tiêm đã bắt đầu có hiệu quả.
Đầu của Đường Du Nhiên đã bớt đau lại một chút, cả người đã tỉnh lại đôi chút rồi.
Nhưng mà, nhiệt độ trên người lại không hề hạ xuống chút nào.
Vừa mới tiêm xong, điện thoại của Đường Du Nhiên cũng vang lên.
Là Bạch Tiên Nhi gọi tới.
Đường Du Nhiên cố nén lại cơ thể không khỏe của mình, muốn dùng giọng nói tỉnh táo nhất mà nghe điện thoại.
Không nằm ngoài dự đoán, điện thoại vừa mới kết nối đã nghe giọng nói tức tưởi của Bạch Tiên Nhi truyền tới.
Đường Du Nhiên đã chuẩn bị sẵn từ trước, thuần thục nói mấy câu với Bạch Tiên Nhi, sau đó cũng đưa điện thoại cho Đỗ Yên Nhiên.
Điện thoại vừa cúp, Đỗ Yên Nhiên đã tự giác lui ra khỏi phòng.
Cả người Đường Du Nhiên vẫn khô nóng không chịu được.
Vào giây phút này, cô chỉ muốn Thời Ngọc Thao ôm lấy mình, thậm chí là hôn lấy mình.
“Thời Ngọc Thao… Tôi khó chịu, rất khó chịu… Anh ôm tôi đi…”.