Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói mấy lời này, trong lòng cũng không cảm thấy bất ngờ. Cô có thể đoán được có thể rồi chuyện này cũng sẽ rơi vào bế tắc.
Đang nghĩ ngợi, Thời Ngọc Thao lại duỗi tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ của anh lại kiên định vang lên: “Nhưng mà Du Nhiên, chuyện này anh sẽ vẫn tiếp tục cho người điều tra, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ tìm ra được đám người phía sau chuyện này.”
Đường Du Nhiên nghe thế lại cười cười, cũng nắm chặt tay của Thời Ngọc Thao: “Không sao, không điều tra ra được thì thôi, em cũng không có bị thương tổn gì cả, sau này chú ý thêm chút là được rồi.”
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, lại đổi sang đề tài khác mà hỏi: “Đúng rồi Thời Ngọc Thao, trước đó anh qua Mỹ giải quyết công việc như nào rồi, có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, đã giải quyết xong cả rồi. Ứng Hạo Vũ tối nay sẽ bay trở lại Diệu Thành.” Thời Ngọc Thao cũng không có nói tới chuyện bản thân anh vì đột ngột bỏ về nước mà đã khiến công ty tổn thất một khoản tiền lớn cho Đường Du Nhiên nghe, bởi anh sợ cô sẽ cảm thấy áy náy.
Thời Ngọc Thao trở về Diệu Thành rồi cũng không bay lại sang Mỹ nữa, mọi chuyện bên kia hoàn toàn giao lại cho Ứng Hạo Vũ giải quyết.
Advertisement
Chuyện vẫn được coi là ổn thỏa, chỉ là không có Thời Ngọc Thao đích thân qua tới, phía công ty con ở bên Mỹ đã tổn thất một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng mà khoản tiền đó vẫn còn thấp hơn rất nhiều so với dự liệu của Thời Ngọc Thao.
Nói chuyện một lúc thấy thời gian đã không còn sớm nữa, cả hai mới ra ngoài đi tới bệnh viện đón Quý Viêm Phong.
Thời Ngọc Thao đích thân lái xe, hơn nửa tiếng sau đã tới bệnh viện.
Lúc anh và Đường Du Nhiên vào trong phòng bệnh đã thấy Quý Viêm Phong đang tự mình dọn dẹp đồ đạc. Trợ lý của anh ta cũng tới đón anh ta xuất viện, nhưng mà hiện tại đang làm thủ tục xuất viện rồi.
Quý Viêm Phong nằm một tuần ở bệnh viện, vết thương trên eo đã hoàn toàn khép miệng lại, cũng đã cắt chỉ từ lâu rồi, bây giờ chỉ cfon sót lại một vết sẹo mờ nhạt.
Advertisement
“Em đã tới rồi à?” Quý Viêm Phong nhìn Đường Du Nhiên, ánh mắt cũng sáng lên mấy phần, mỉm cười với cô.
“Ừm, tới đón anh xuất viện.” Đường Du Nhiên vừa nói vừa vội vàng kéo Quý Viêm Phong ngồi xuống giường: “Bây giờ anh vẫn còn đang là bệnh nhân đó, nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi đi, đồ của anh cứ để đó em dọn cho.”
Đường Du Nhiên nói xong lại hì hụi dọn đồ cho Quý Viêm Phong, người bên đây có chút dở khóc dở cười nhìn cô nói: “Du Nhiên, anh cũng đã khỏe rồi, vết thương đã cắt chỉ không sao đâu.”
Nói tới đây, ánh mắt của anh ta lại quét về phía Thời Ngọc Thao đang ăn giấm ở phía sau của Đường Du Nhiên, lại cảm thấy tâm trạng lập tức tốt hơn mấy phần.
Nhưng mà nghĩ tới cú điện thoại sáng nay vừa nhận được, nụ cười trên mặt Quý Viêm Phong lại mất đi mấy phần, anh duỗi tay kéo Đường Du Nhiên lại: “Đúng rồi Du Nhiên, đồ của anh cứ để đó đi, cũng không có bao nhiêu thứ, trợ lý của anh chốc nữa quay lại dọn cũng được. Anh có chuyện khác muốn hỏi em đây.”
Đường Du Nhiên chỉ đành dừng động tác lại, nhìn sang Quý Viêm Phong bằng ánh mắt mơ hồ lại nghe người kia nói: “Mới sáng nay anh nhận được cuộc gọi từ người bạn trong đồn cảnh sát, nói mấy ngày trước em bị bắt cóc, chuyện này là có thật sao?”
Quý Viêm Phong có người bạn thân làm ở đồn cảnh sát, người bạn đó biết sáng nay anh ta xuất viện nên cố ý gọi điện thoại tới, mà người đó cũng biết rõ Quý Viêm Phong thích Đường Du Nhiên, cho nên trò chuyện một lúc cũng chuyển chủ đề về phía Đường Du Nhiên.
Trước đó Đường Du Nhiên không có nói cùng với Quý Viêm Phong là không muốn để để người nay phải lo lắng cho cô, không ngờ chuyện này anh ta lại biết rồi.
Đường Du Nhiên im lặng một lúc, Quý Viêm Phong cũng đã tự hiểu được chuyện này là có thật, hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại, có hơi tức tối nhìn cô mà nói: “Đường Du Nhiên, nếu không phải anh nghe được chuyện này từ miệng của bạn anh, có phải em sẽ không có ý định nói cho anh biết đúng không?”
“Không có…” Đường Du Nhiên ngượng ngùng giải thích: “Anh còn đang ở trong bệnh viện, em không muốn để anh phải lo lắng cho nên cũng không có nói với anh…”
Đường Du Nhiên lại bổ sung thêm một câu: “Viêm Phong à, em cũng không có bị thương gì cả, chỉ là có chút sợ hãi mà thôi. Không sao đâu.”
Quý Viêm Phong cau chặt mày, tỉ mỉ quan sát Đường Du Nhiên một đợt, nhìn thấy sắc mặt cô cũng rất tốt, trên người cũng không có bị thương gì mới cảm thấy yên tâm mấy phần. Ánh mắt lập tức chuyển về phía Thời Ngọc Thao đứng bên cạnh cô, nói: “Cậu Thời à, kẻ muốn bắt cóc Du Nhiên là ai? Có điều tra được không?”
Thời Ngọc Thao vừa nghe nhắc tới chuyện này thì sắc mặt lập tức u ám mấy phần, khẽ lắc đầu với Quý Viêm Phong: “Giữa chừng có một đám người khác nhảy vào, làm việc rất gọn gàng cẩn thận, không hề để lại chút sơ hở nào. Hiện tại vẫn chưa điều tra ra được đối phương là ai.”
Quý Viêm Phong nghe Thời Ngọc Thảo nói thế cũng lập tức nhíu chặt mày. Ở Diệu Thành này, thế lực của Thời Ngọc Thao có thể nói là một tay che trời, nếu như đến cả anh cũng không điều tra ra được bất cứ tin tức gì, thì cho dù có là bản thân Quý Viêm Phong anh ta đi điều tra cũng sẽ không có bất cứ kết quả nào.
Đường Du Nhiên bên này thấy bầu không khí đang trầm xuống lại vội vàng mỉm cười thật tươi về phía hai người Thời Ngọc Thao và Quý Viêm Phong, vui vẻ đổi sang chủ đề khác: “Đồ cũng dọn xong cả rồi, hay là chúng ta tới xem thử trợ lý của Viêm Phong đã xong thủ tục xuất viện hay chưa nha?”
Đường Du Nhiên vừa nói xong, cửa phòng bệnh đã lập tức được người khác đẩy vào, là trợ lý của Quý Viêm Phong đã xong thủ tục xuất viện quay trở vào.
Xong thủ tục xuất viện, trợ lý lái xe về công ty trước.
Quý Viêm Phong thì ngồi trên chiếc Maybach của Thời Ngọc Thao, sau khi anh và Đường Du Nhiên đưa người kia về nhà xong cũng lái xe rời đi.
Bởi vì cả hai còn phải tới nhà mẹ Thời một chuyến.
Trước khi đi, Đường Du Nhiên bảo Thời Ngọc Thao lái xe tới một cửa hàng tạp hóa, tự cô lựa chọn vài món quà mà mẹ Thời yêu thích, có đồ ăn cũng có đồ dùng, sau đó mới bảo Thời Ngọc Thao lái xe tới thẳng nhà mẹ Thời.
Mẹ Thời hiện tại đang ở ngoại ô phía tây của Diệu Thành, Thời Ngọc Thao lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới.
Mẹ Thời ở trong một căn biệt thự, tuy diện tích không quá lớn nhưng mà khắp nơi đều có cây cối nhìn rất có hàng lối. Phía trước căn biệt thự là một cái vườn nhỏ trồng đầy các loại hoa đủ màu sắc hình dáng, mở ra một bức tranh thật diễm lệ.
Trong vườn hoa chỉ có một con đường nhỏ quanh co là lối đi vào trong biệt thự.
Thời Ngọc Thao quen cửa quen nẻo nên dừng xe lại ở cổng đi vào, mở cửa xe nắm tay Đường Du Nhiên dắt vào trong vườn hoa. Vừa vào đã thấy mẹ Thời mặc một chiếc quần dài màu trắng, mái tóc đen xõa dài qua vai, cứ như một bà tiên không dính chút bụi trần.
Mẹ Thời cầm thùng tưới nước đang cúi người cẩn thận tưới hoa, nghe thấy tiếng bước chân cũng thoáng ngừng động tác một chút, ánh mắt mừng rỡ vội vàng nhìn về phía Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Nhìn thấy quả thực là Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đang từ vườn hoa đi tới, bình nước trong tay mẹ Thời cũng nhanh được đặt xuống, lật đật đi về phía của cả hai người kia.
“Du Nhiên, sao cháu lại mua nhiều đồ như thế này. Thật ra không cần mua đồ gì cả, cháu với Ngọc Thao tới đây là bác vui rồi.”
“Bác gái.” Đường Du Nhiên cười dịu dàng chào hỏi mẹ Thời.
Người giúp việc trong biệt thự nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn cung kính ra đón, nhận lấy đồ từ trong tay của Đường Du Nhiên.
Cả đám người cùng tiến vào trong biệt thự.
Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên tới rồi, mẹ Thời cũng cho người giúp việc trong biệt thự nghỉ một ngày rồi, bảo bọn họ về trước.
Cho người giúp việc về hết, mẹ Thời thấy sắp tới giờ cơm nên cũng tự mình xuống bếp.
Nguyên liệu nấu ăn đều là của người giúp việc sáng sớm đi chợ mua về, loại tươi ngon nhất.
Đường Du Nhiên thấy mẹ Thời vào bếp cũng vội vàng vào theo.
Thời Ngọc Thao lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cũng nhẹ nhoẻn miệng cười. Anh dõi theo bóng lưng của Đường Du Nhiên, một mạc đi tới cửa phòng bếp rồi dừng lại, dựa vào thành cửa nhìn bóng dáng bận bịu của mẹ Thời và Đường Du Nhiên, ý cười bên môi lại càng sâu thêm mấy phần.
Mẹ Thời thấy Đường Du Nhiên đi vào bếp, lại mỉm cười phất tay với cô nói: “Du Nhiên, cháu với Ngọc Thao đi đường xa thì tới phòng khách nghỉ mệt chút đi. Không sao đâu, một mình bác làm được rồi.”
Đường Du Nhiên làm sao có thể để một mình phụ huynh loay hoay trong bếp được, vội vàng cười nói với mẹ Thời: “Bác gái, không sao mà, cháu phụ bác một tay, rửa rau củ lặt vặt thôi…”
Mẹ Thời nghe Đường Du Nhiên nói thế cũng cười sâu hơn mấy phần, không tiếp tục cản cô nữa, hai người trong bếp vừa trò chuyện cừa nấu ăn.
Tay nghề nấu nướng của mẹ Thời quả nhiên rất ngon, còn chưa tới một tiếng đồng hồ đã làm xong năm món cùng một món canh rồi.
Năm món ăn, màu sắc mùi vị đầy đủ bày sẵn trên bàn ăn, hương vị dụ hoặc ngay lập tức quấn lấy bao tử.
Trước đó mẹ Thời cố ý gọi cho Thời Ngọc Thao hỏi Đường Du Nhiên thích ăn món gì, cho nên trên bàn có năm món mà đã hết ba món là Đường Du Nhiên thích ăn rồi, hai món còn lại là món yêu thích của hai mẹ con Thời Ngọc Thao.
Tình cảm giữa mẹ con anh vô cùng khắng khít, khẩu vị cũng như nhau, đồ ăn yêu thích cũng giống nhau.
Món canh chính là súp củ dền tươi ngon đậm đà.
Một bữa cơm cả ba người đều ăn rất vui vẻ, mẹ Thời càng nhìn Đường Du Nhiên lại càng thấy thích, tự nhủ lòng đã coi cô giống như con gái ruột của mình từ lâu rồi.
Mẹ Thời đi lên lầu, lúc trở xuống cũng mang theo một cái hộp nhỏ rất xinh.
Bà cầm cái hộp đi tới ghế sô pha ngồi bên cạnh Đường Du Nhiên, mở cái hộp ra, lấy từ bên trong một chiếc vòng ngọc cẩm thạch xanh biết, cười nói: “Du Nhiên à, bác cũng không có quà cáp gì, cái vòng tay này cháu cất đi nhé.”
Đường Du Nhiên nhìn thấy con vật được chạm trổ trên chiếc vòng lập tức kinh ngạc, bản thân cô cũng là xuất thân từ gia đình giàu có nên dĩ nhiên cũng từng va chạm với xã hội thượng lưu rồi, chỉ vừa mới nhìn thấy chiếc vòng tay phỉ thúy có khắc hình con vật mà mẹ Thời lấy ra thì cô đã lập tức biết được giá trị không ít. Hơn nữa còn có chút dấu vết của năm tháng, là một món trang sức cổ.
Vòng tay kiểu này có tiền cũng không mua được, thật sự là quá quý giá rồi.
Đường Du Nhiên nào có dám nhận, ngượng ngùng mà vội vàng quay sang cầu cứu Thời Ngọc Thao, lại quay sang nói với mẹ Thời: “Bác gái à, cái vòng tay này thật sự là quý giá lắm, cháu không thể nhận đâu…”