Đường Du Nhiên nhìn thẳng vào Thời Ngọc Thao, nói: “Anh Thời, trả thù Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi là chuyện riêng của tôi, anh không cần xen vào.”
Cô vừa nói vừa nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Nhưng nếu anh Thời muốn giúp tôi, vậy thì có thể giúp tôi đoạt lại công ty của bố tôi từ tay Khâu Thiếu Trạch!”
Nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, Đường Du Nhiên cũng không gặp Thời Ngọc Thao.
“Đương nhiên có thể.” Thời Ngọc Thao trả lời một cách chắc nịch.
Tuy rằng anh và Khâu Thiếu Trạch là anh em tốt, nhưng cái cách Khâu Thiếu Trạch đối xử với Đường Du Nhiên khiến anh không chấp nhận được.
Mặc dù Thời Ngọc Thao cũng không phải dạng đàn ông tốt đẹp gì nhưng loại chuyện phản bội vợ lén lút tìm tình mới bên ngoài này anh vô cùng khinh ghét.
Khâu Thiếu Trạch không giống anh, anh ta xuất thân từ nông thôn, lên đại học mới quen biết Thời Ngọc Thao.
Vốn dĩ Khâu Thiếu Trạch trèo cao mới lấy Đường Du Nhiên, lại còn chấp nhận ở rể nhà họ Đường.
Bây giờ không những đối xử tệ bạc với Đường Du Nhiên mà còn cướp trắng công ty nhà họ Đường, chưa hết, còn có quan hệ bất chính với bạn tốt của vợ nữa.
Chỉ với vài điểm này đã cho thấy Khâu Thiếu Trạch là một kẻ không biết thân biết phận.
“Anh Thời, nói thử điều kiện của anh đi!” Đường Du Nhiên cắn môi, cô biết rõ trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
Thời Ngọc Thao rất hài lòng về độ thông minh của Đường Du Nhiên.
Giống như muốn thưởng cho cô, anh híp đôi mắt tà mị, tay nâng cằm cô hướng lên trên một góc vừa phải, sau đó anh hôn lên đôi môi mềm mại kia, đến khi đôi môi cô có chút nhợt nhạt rồi anh lại ghé vào tai cô thì thầm: “Đường Du Nhiên, em chính là điều kiện.”
Ở đây toàn là người trưởng thành cả, đương nhiên Đường Du Nhiên hiểu ý Thời Ngọc Thao muốn nói là gì.
Đường Du Nhiên cắn chặt môi, còn không kịp cho bản thân cơ hội suy nghĩ đã nhìn thẳng vào Thời Ngọc Thao mà nói: “Được, tôi đồng ý.”
Giờ đây Đường Du Nhiên dành cả đời còn lại chỉ để trả thù Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi, với lại cô nhất định phải lấy lại công ty của cha, cho nên việc gì cô cũng bằng lòng!
Câu trả lời của Đường Du Nhiên nằm trong suy đoán của Thời Ngọc Thao, anh vẫn ôm eo cô, trong đầu không nhịn được mà lại nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm tối qua của cô.
Thời Ngọc Thao cố gắng kiềm chế cơn du͙ƈ vọиɠ đang cuộn trào mãnh liệt trong người, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hỏi: “Vậy em định bao giờ thì ly hôn với Khâu Thiếu Trạch? Có cần tôi giúp một tay?”
“Không, tôi không định ly hôn với Khâu Thiếu Trạch! Trước khi giành lại được công ty từ tay anh ta thì tôi nhất định sẽ không ly hôn!”
Câu trả lời của Đường Du Nhiên lần này khiến Thời Ngọc Thao vô cùng sửng sốt, anh còn chưa kịp nói gì thì cô đã tiếp lời: “Còn một chuyện tôi muốn nói rõ với anh Thời đây.
Hiện giờ tôi với anh chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, anh giúp tôi đoạt lại công ty, còn tôi giúp anh giải tỏa nhu cầu sinh lý, chỉ vậy thôi, những chuyện khác tôi mong anh sẽ không can thiệp vào.”
Thời Ngọc Thao nhíu mày, càng tỏ ra thích thú với Đường Du Nhiên hơn.
Những người phụ nữ từng lên giường với anh trước đây ai cũng muốn hẹn hò với anh, nhưng Đường Du Nhiên lại ngược lại, cô không thích nói chuyện yêu đương mà chỉ cho rằng quan hệ giữa bọn họ là mối quan hệ hợp đồng có qua có lại.
Có điều như vậy cũng vừa hay là điều Thời Ngọc Thao cần, cơ thể bọn họ đồng điệu, suy nghĩ cũng phù hợp, xem ra hợp đồng này khá là thú vị đây.
“Rất tốt, cô Đường, vậy hợp tác vui vẻ.” Khoé môi Thời Ngọc Thao khẽ nhếch lên đầy ma mị, chìa tay trước mặt Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên mím môi, sau đó cô cũng bắt lấy tay anh cười nói: “Anh Thời, hợp tác vui vẻ.”
“Đi thôi, chúng ta phải về ăn cơm, cơm canh nguội mất ăn sẽ không ngon.”
Đường Du Nhiên cùng với Thời Ngọc Thao, người đi trước người theo sau đi vào nhà ăn.
Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi đã sớm ngồi vào bàn.
Thấy Đường Du Nhiên đi cùng với Thời Ngọc Thao, trực giác của Bạch Tiên Nhi mách bảo cô ta rằng giữa hai người bọn họ hình như có gì đó không được bình thường.
Ngay lập tức cô ta nhìn Đường Du Nhiên rồi cười cười nói nói: “Du Nhiên, cậu với anh Thời vừa đi đâu về thế?”
Đối diện với ánh mắt của Bạch Tiên Nhi, Đường Du Nhiên chỉ thản nhiên đáp: “Tới vừa vào nhà vệ sinh.”
Thời Ngọc Thao đang ở một bên nói tiếp: “Tôi vừa mới nghe điện thoại ở phòng khách, sao vậy, cô Bạch có vấn đề gì sao?”
Bị Thời Ngọc Thao đáp lại như vậy, Bạch Tiên Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Dù sao thân phận của Thời Ngọc Thao cũng không phải dạng vừa, cô ta đâu dám đắc tội.
Hôm nay Thời Ngọc Thao mặc một chiếc áo sơ mi cổ thấp, trên cổ anh rõ ràng còn có mấy vết đỏ đỏ như bị ai cào.
Bạch Tiên Nhi tinh nhạy phát hiện ra điểm đó, cô ta vội cười xấu hổ rồi chuyển đề tài: “Ồ! Anh Thời, xem ra tối qua rất kịch liệt nha.”
Nói rồi Bạch Tiên Nhi chỉ chỉ tay vào mấy vết đỏ lộ ra trên cổ Thời Ngọc Thao.
Ngay lập tức, ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên cũng theo bản năng mà nhìn đến những vết trên cổ anh.
Lúc đầu Đường Du Nhiên không hề để ý, giờ đây tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy vết cào trên cổ Thời Ngọc Thao kia.
Da mặt cô hơi nóng lên, nói cho cùng thì Đường Du Nhiên biết rõ những vết cào cấu kia chính là do cô để lại trên cổ anh vào tối qua!
Thấy mọi người nhìn chằm chằm mình ghê quá, Thời Ngọc Thao bèn sờ sờ vết cào trên cổ, khoé miệng anh khẽ nhếch lên đầy chế giễu, không nói gì mà chỉ liếc qua Đường Du Nhiên một cái, sau đó anh lại nhìn Bạch Tiên Nhi, cười nói: “Tối qua gặp được một cô gái rất tuyệt.”
Cả Khâu Thiếu Trạch lẫn Bạch Tiên Nhi đều biết Thời Ngọc Thao là công tử nhà giàu nổi tiếng, bọn họ vốn chỉ cho là tối qua anh lại gặp được cô gái nào đó vừa ý để lên giường cũng mà thôi, Khâu Thiếu Trạch còn vừa cười vừa nói trêu: “Không phải vậy chứ, nghe nhân viên bên công ty Ngọc Thao nói sáng nay là lần đầu tiên bọn họ thấy cậu ấy đi làm muộn, chắc là người đẹp tối qua phải tuyệt lắm đây.”
“Khụ… khụ khụ khụ…” Đường Du Nhiên ngồi một bên nghe chồng mình thốt ra câu vừa nãy thì bị sặc dữ dội.
Cô chợt nghĩ nếu Khâu Thiếu Trạch biết được người đẹp đã cùng trải qua một đêm xuân sức mãnh liệt với Thời Ngọc Thao chính là vợ anh ta, thì liệu anh ta còn có thể cười nói vui vẻ như hiện giờ được không?
Tiếng ho của Đường Du Nhiên lại vô tình thu hút ánh nhìn của mọi người.
Gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên bỗng dưng hơi hơi phớt hồng, cô giải thích: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi ăn canh bị sặc.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Khâu Thiếu Trạch tiễn Thời Ngọc Thao ra về, còn Đường Du Nhiên đi thẳng một mạch về phòng ngủ.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong bước ra thì thấy Khâu Thiếu Trạch cầm cốc trà sữa nóng đi vào phòng.
Nhìn thấy anh ta, Đường Du Nhiên lập tức cau mày lại.
“Du Nhiên, đây là trà sữa của tối nay.”
Thói quen trước khi đi ngủ mỗi tối của Đường Du Nhiên chính là uống trà sữa.
Hơn nữa ngày nào cũng là tự tay Khâu Thiếu Trạch pha trà sữa cho cô.
Đường Du Nhiên đón lấy cốc trà sữa đang định uống thì nhớ ra đây là trà sữa Khâu Thiếu Trạch pha, thế là cô hết hứng uống.
“Để đây lát nữa em sẽ uống.” Nói rồi cô đặt cốc trà sữa xuống cái tủ đầu giường.
“Ừ, lát nữa em nhớ uống nha.” Khâu Thiếu Trạch không yên tâm bèn dặn dò.
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy bức tranh sơn dầu xa lạ treo trên tường, anh ta nghi ngờ, nhíu mày lại nhìn Đường Du Nhiên mà nói: “Du Nhiên, sao em lại treo bức tranh này trong phòng, anh nhớ lúc trước chỗ này treo ảnh cưới của chúng ta mà?”.