Mục lục
Cám Dỗ Ngoại Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khâu Thiếu Trạch giống như phát điên vậy, nhìn dáng vẻ cắn chặt môi không lên tiếng của Đường Du Nhiên, anh ta phát tiết hết tất cả sự tàn bạo trong lòng mình ra, quất roi da càng mạnh hơn.

Bạch Tiên Nhi ở bên cạnh lúc đầu thấy Khâu Thiếu Trạch đánh Đường Du Nhiên thê thảm như vậy, trong lòng cô ta vẫn chưa thấy đã.

Nhưng khi nhìn thấy Khâu Thiếu Trách càng đánh càng mạnh, có vài chỗ trên người Đường Du Nhiên đã rướm máu rồi, sắc mặt cô cũng trở nên trắng đến dọa người.

Lúc này Bạch Tiên Nhi mới hơi nhíu mày. Cô ta không phải đang lo lắng cho Đường Du Nhiên, trong lòng cô ta hận không thể khiến Khâu Thiếu Trạch hành hạ Đường Du Nhiên đến chết ngay bây giờ nữa kìa!

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc Đường Du Nhiên nên chết, bởi vì Thời Ngọc Thao vẫn chưa đến!

Advertisement

Nếu bây giờ Đường Du Nhiên bị Khâu Thiếu Trạch hành hạ đến chết, đợi Thời Ngọc Thao mới, bọn họ sẽ không có gì để khống chế Thời Ngọc Thao nữa.

Nghĩ đến đây, Bạch Tiên Nhi đưa tay ngăn Khâu Thiếu Trạch lại: “Khâu Thiếu Trạch, đủ rồi, Đường Du Nhiên đúng là đáng chết! Nhưng không phải là chết lúc này!”

Bây giờ cả người Khâu Thiếu Trạch đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tàn bạo, chỉ muốn hung hăng đánh Đường Du Nhiên như vậy, đánh đến khi cô mở miệng cầu xin anh ta!

Advertisement

Nghe thấy Bạch Tiên Nhi nói thế, đôi mắt hung ác của Khâu Thiếu Trạch lạnh lùng quét qua cô ta một cái, trực tiếp hất Bạch Tiên Nhi ra, dữ tợn nói: “Cút ra! Chuyện này không liên quan đến cô!”

Bạch Tiên Nhi nghe thấy thì hơi nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, cười lạnh: “Được, Khâu Thiếu Trạch, vậy anh cứ tiếp tục đánh đi! Bây giờ anh hãy đánh chết Đường Du Nhiên đi! Để tôi xem coi một lát Thời Ngọc Thao đến đây, anh lấy gì để uy hiếp anh ta!”

“Hay là bây giờ anh chỉ muốn giết chết Đường Du Nhiên, không muốn trả thù Thời Ngọc Thao nữa?”

Những lời này của Bạch Tiên Nhi cuối cùng đã khiến Khâu Thiếu Trạch tỉnh táo lại.

Đúng vậy, Bạch Tiên Nhi nói không sai, anh ta vẫn còn muốn trả thù Thời Ngọc Thao! Anh ta muốn kéo theo Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên cùng xuống địa ngục! Vì vậy bây giờ vẫn chưa phải là lúc Đường Du Nhiên nên chết!

Đôi mắt đầy tơ máu vì phẫn nộ và tàn bạo của Khâu Thiếu Trạch trừng Đường Du Nhiên đang mềm nhũn nằm trên ghế, cả người cô đầy vết thương nhưng vẫn cắn chặt môi không hề lên tiếng, động tác của anh ta cuối cùng cũng dừng lại.

Cùng lúc này, ở bên kia, sau khi Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc gọi với Khâu Thiếu Trạch, sắc mặt của anh đột nhiên trở nên u ám đến dọa người.

Mặc dù Quý Viêm Phong ở bên cạnh không nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói gì trong điện thoại, nhưng anh ta nghe thấy lúc nãy Thời Ngọc Thao có nhắc đến tên Đường Du Nhiên, nên anh ta đoán cuộc điện thoại vừa nãy của Khâu Thiếu Trạch chắc là liên quan đến việc Đường Du Nhiên mất tích.

Bây giờ thấy Thời Ngọc Thao cất điện thoại, Quý Viêm Phong vội đi mấy bước đến trước mặt anh, nhíu chặt mày sốt ruột nói: “Anh Thời! Sao rồi! Có phải có tin tức của Du Nhiên rồi không?”

Thời Ngọc Thao lạnh lùng cụp mắt, cúi người mười ngón tay nắm chặt lại thành quyền, cố gắng đè nén sự sốt ruột và lửa giận đang bộc phát trong lòng xuống, khiến đầu của bản thân mau chóng bình tĩnh lại!

Bây giờ anh phải giữ được bình tĩnh, bởi vì Đường Du Nhiên vẫn còn đang đợi anh! Đợi anh đến cứu cô!

Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao ngẩng đầu nhìn Quý Viêm Phong đang vô cùng sốt ruột và lo lắng, sự lo lắng trên mặt anh ta có vẻ không giống giả.

Mặc dù Thời Ngọc Thao không thích Quý Viêm Phong, nhưng bây giờ anh không quan tâm được nhiều đến vậy, có thêm một người giúp đỡ ít nhất có thể đảm bảo việc thuận lợi cứu Đường Du Nhiên an toàn ra ngoài.

Thời Ngọc Thao gật đầu với Quý Viêm Phong, trầm giọng nói: “Du Nhiên bị Khâu Thiếu Trạch bắt cóc rồi! Lúc nãy là Khâu Thiếu Trạch gọi đến!”

Quý Viêm Phong nghe thấy vậy, ánh mắt vốn luôn ấm áp đột nhiên trở nên u ám, anh ta cắn răng phẫn nộ đấm mạnh một đấm lên tường!

Khâu Thiếu Trạch đáng chết! Thế mà lại dám bắt cóc Đường Du Nhiên! Đúng là không thể tha thứ!

Quý Viêm Phong lo lắng lập tức nói: “Khâu Thiếu Trạch có nói địa chỉ với anh không? Nói tôi nghe! Bây giờ tôi sẽ đi cứu Du Nhiên!”

“Khâu Thiếu Trạch vẫn chưa ngu đến mức nói địa chỉ cho tôi nghe! Anh ta bảo tôi chuẩn bị năm trăm vạn tiền mặt, sau đó sẽ liên lạc với tôi sau.”

Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Quý Viêm Phong không nhịn được mà nhíu mày đưa ra đề nghị: “Chúng ta có nên báo cảnh sát trước không? Có cảnh sát giúp đỡ, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm được Du Nhiên hơn!”

Quý Viêm Phong vừa dứt lời thì đã bị Thời Ngọc Thao lạnh lùng bác bỏ: “Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể báo cảnh sát!”

“Tên điên Khâu Thiếu Trạch kia nói một khi phát hiện tôi báo cảnh sát thì sẽ lập tức làm hại đến Du Nhiên! Tôi sẽ không lấy tính mạng của Du Nhiên ra cược!”

Thời Ngọc Thao quá hiểu Khâu Thiếu Trạch, biết rằng bây giờ anh ta bắt cóc Đường Du Nhiên vốn dĩ đã là chó cùng rứt giậu rồi!

Bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã không còn gì nữa, chỉ còn một cái mạng rách, mà anh ta lại còn hận Đường Du Nhiên đến tận xương tuỷ.

Nếu bây giờ Thời Ngọc Thao báo cảnh sát sẽ chỉ càng kích động đến Khâu Thiếu Trạch, làm không tốt thì tên điên đó sẽ thật sự làm hại đến Đường Du Nhiên!

Thời Ngọc Thao không cược nổi, cũng không dám lấy Đường Du Nhiên ra cược!

Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc an toàn cứu Đường Du Nhiên ra!

Quý Viêm Phong nghe thấy câu nói này của Thời Ngọc Thao, anh ta cúi người, mười ngón tay bởi vì phẫn nộ mà nắm chặt lại, không nhắc đến chuyện báo cảnh sát lúc nãy nữa. Anh ta nhìn Thời Ngọc Thao, vội nói: “Vậy bây giờ tôi có thể giúp được chuyện gì không? Anh cứ việc nói!”

Mặc dù trong lòng Quý Viêm Phong chẳng có bao nhiêu thiện cảm với tình địch Thời Ngọc Thao này, nhưng cảm xúc lo lắng và sốt ruột trong mắt Thời Ngọc Thao không thể gạt được người khác.

Bây giờ trong lòng Thời Ngọc Thao cũng đang vô cùng lo lắng cho Đường Du Nhiên giống như anh ta.

Vì vậy, vì Đường Du Nhiên, lần này Quý Viêm Phong khó có khi đứng về phía Thời Ngọc Thao.

Ánh mắt của Thời Ngọc Thao nhìn vào mắt Quý Viêm Phong, bây giờ đúng là anh đang cần một người đáng tin để giúp mình, và hiển nhiên Quý Viêm Phong là một sự lựa chọn không tồi.

Thời Ngọc Thao không từ chối Quý Viêm Phong, gật đầu với anh ta, sau đó anh tranh thủ từng phút giây trực tiếp xoay người đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho trợ lý Ứng Hạo Vũ, bảo cậu ta lập tức chuẩn bị giúp anh năm trăm vạn tiền mặt, đồng thời bảo Ứng Hạo Vũ dặn dò đàn em lấy tất cả video giám sát ở gần khu chung cư của Đường Du Nhiên để điều tra hành tung của cô, ngoài ra điều tra số điện thoại lúc nãy Khâu Thiếu Trạch gọi cho anh.

Ứng Hạo Vũ nghe thấy giọng điệu u ám của Tổng giám đốc nhà mình, biết ngay là chuyện này không phải chuyện nhỏ, dù sao cậu ta đã theo bên cạnh Tổng giám đốc nhà mình nhiều năm như vậy, rất ít khi thấy Tổng giám đốc nhà mình bộc lộ ra cảm xúc ra như vậy.

Rất nhanh, Ứng Hạo Vũ đã ngựa không dừng vó mà cầm theo một cái vali nhỏ có mật khẩu chứa năm trăm vạn tiền mặt đưa cho Thời Ngọc Thao.

Đồng thời, Ứng Hạo Vũ cũng mang đến một tin tức cho Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, từ lịch sử video giám sát, người của chúng ta chỉ có thể tra ra được đến khoảng bảy giờ rưỡi tối nay, sau khi cô Đường rời khỏi khu chung cư thì đã ngồi xe đến một quán bar tên Dạ Sắc.”

“Cô Đường ở quán bar khoảng gần nửa tiếng đồng hồ, từ camera ở trước cửa quán bar phát hiện cô Đường bị Bạch Tiên Nhi dìu ra khỏi quán bar, trông cô Đường có vẻ không thích hợp, có lẽ là hôn mê rồi. Sau đó Bạch Tiên Nhi đưa cô Đường lên một chiếc xe màu đen có rèm che.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK