À mà tôi là cấp dưới của chị trong công ty, chị cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi.”
Sau khi Vương Ngọc rời đi, Đường Du Nhiên mở mấy tài liệu ra xem, sau khi đọc lướt qua thì quả nhiên đây không phải là tài liệu quan trọng gì cả.
Khâu Thiếu Trạch đề phòng cô như vậy nên có lẽ những tài liệu quan trọng anh ta sẽ không giao đến tay cô.
Bộ phận tài chính ở tầng sáu, Đường Du Nhiên cầm theo tài liệu đến gõ cửa phòng làm việc của giám đốc bộ phận tài chính.
“Vào đi.” Giọng nói của Bạch Tiên Nhi vang lên.
Đường Du Nhiên thuận tay đẩy cửa phòng đi vào.
Bạch Tiên Nhi thấy Đường Du Nhiên đến thì hơi kinh ngạc rồi vội vã đứng dậy: “Du Nhiên, sao cậu lại tới đây?”
Lúc Đường Du Nhiên nhìn thấy Bạch Tiên Nhi thì hơi ngẩn người.
Buổi sáng lúc bọn họ cùng ra khỏi nhà, Bạch Tiên Nhi mặc áo sơ mi trắng, khoác một cái áo vest màu đen, phía dưới mặc một cái váy chữ a màu đen, là quần áo tiêu chuẩn của người đi làm.
Trước kia Bạch Tiên Nhi cũng vẫn luôn mặc như thế.
Nhưng bây giờ Bạch Tiên Nhi lại mặc một cái váy bó sát liền thân màu đỏ, trên mặt cô ta còn trát một lớp trang điểm rất dày.
Đường Du Nhiên còn nhanh nhạy phát hiện ra rằng cái váy bó sát liền thân màu đỏ cô ta đang mặc có cùng nhãn hiệu với cái váy liền thân màu đỏ Đường Du Nhiên mặc ngày hôm qua, hai cái váy ở trong cùng một bộ sưu tập, phía trên chỉ có vài họa tiết khác nhau mà thôi.
Chắc chắn là cô ta mới mua cái váy này.
Lúc đi làm cô ta đòi xuống xe không phải là bởi vì muốn đi mua cái váy này đó chứ?
Cô ta còn cố tình phải mua cái váy giống cái váy mà cô mặc ngày hôm qua y như đúc, Đường Du Nhiên không nhịn được phải quan sát Bạch Tiên Nhi một lượt.
Cô cong môi lên, cũng không kiềm chế được sự vui vẻ ở trong lòng, trong đầu cô hiện ra một từ: “Bắt chước.”
Nói thật thì Bạch Tiên Nhi thật sự không phù hợp với quần áo màu sắc nổi bật như màu đỏ.
Bởi vì màu da của Bạch Tiên Nhi không trắng được như Đường Du Nhiên, vóc dáng của cô ta cũng không đẹp bằng Đường Du Nhiên.
Bạch Tiên Nhi mặc những bộ váy như thế này càng làm cho những khuyết điểm của cô ta bị lộ ra.
Vóc dáng của Bạch Tiên Nhi không mập cũng không ốm, nhưng bởi vì cô ta làm việc văn phòng lâu năm, không đi lại nhiều nên trên bụng cô ta cũng dần có một vòng mỡ.
Vốn là nó cũng không quá rõ ràng nhưng cô ta lại luôn mặc những bộ váy có thiết kế bó eo, làm cho vòng eo của cô ta bị bó chặt lại, không nhìn thấy một chút đường cong nào cả, ngược lại khi nhìn vào vòng eo của cô ta còn trở nên lớn hơn.
Làn da của Bạch Tiên Nhi thiên về sắc vàng hơn, mặt mũi thì cũng coi như là khá thanh tú, nếu trang điểm nhẹ nhàng thì có thể lộ ra vẻ thanh thuần đáng yêu.
Nhưng bây giờ Bạch Tiên Nhi trang điểm đậm như thế làm cô ta nhìn chẳng khác gì gái đ*ếm ở trong hộp đêm.
Đường Du Nhiên cũng phải bái phục cái gu thẩm mỹ của Bạch Tiên Nhi, ăn mặc như thế mà cũng dám đi làm…
Cô không nhịn được mà sắp cười thành tiếng rồi nên phải giả vờ đang ho, hắng giọng một cái sau đó mới trả lời Bạch Tiên Nhi: “Đây là tài liệu thư ký Vương bảo tớ mang đến đây cho cậu.”
Nhưng Bạch Tiên Nhi lại không nhận thức được rằng bản thân mình đang trông thế nào, cô ta hất cằm rồi nhận lấy tài liệu trong tay Đường Du Nhiên.
Sau đó còn nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt vô cùng tự tin, nói: “Du Nhiên, cậu thấy váy mình mới mua thế nào? Có đẹp không?”
Bạch Tiên Nhi giống như là không thể chờ đợi được nữa mà phải nhanh chóng khoe ra bộ váy của mình, còn xoay mấy vòng ở trước mặt Đường Du Nhiên.
Hôm nay Bạch Tiên Nhi đã hạ quyết tâm phải dằn mặt Đường Du Nhiên ở đây.
Trong lòng cô ta vẫn còn đang canh cánh về ánh mắt Khâu Thiếu Trạch nhìn Đường Du Nhiên ngày hôm qua, cho nên cô ta đã cố tình mua một chiếc váy cùng bộ sưu tập với váy của Đường Du Nhiên, còn cố ý trang điểm đậm để phù hợp với cái váy.
Không phải là Khâu Thiếu Trạch thích màu đỏ sao? Vậy thì cô ta sẽ mặc đồ màu đỏ để cho Khâu Thiếu Trạch biết là Bạch Tiên Nhi cũng có thể làm cho anh ta mê mẩn.
Thậm chí cô ta còn mặc đẹp hơn cả Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn vòng eo lồ lộ và màu da bị đen đi mấy phần vì mặc đồ đỏ của Bạch Tiên Nhi, tổng thể quả thật nhìn xấu chết lên được, trong lòng cô lại càng vui vẻ hơn.
Đường Du Nhiên đang định giả vờ khen cô ta mấy câu.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì âm thanh bàn tán, giễu cợt của những cô nhân viên ở bộ phận tài vụ đã lọt vào trong phòng qua khe cửa khép hờ.
“Cô có cảm thấy là hôm nay giám đốc Bạch bị cái gì kíƈɦ ṭɦíƈɦ hay không.
Đột nhiên lại mặc chẳng ra gì, đúng là làm trò cười cho người khác.
Cô không biết đâu, hôm nay lúc đứng trước mặt cô ta tôi suýt chút nữa cười ra tiếng.”
“Ha ha, đúng thế.
Không phải ai cũng mặc được màu đỏ, nếu mặc không hợp thì trông rất tầm thường.
Giám đốc Bạch thật sự không hợp với màu đỏ.
Cô ta còn cứ thích trang điểm đậm như thế, đúng là tầm thường chết đi được, ai nhìn vào không biết còn tưởng là cô ta đang đi bán thân.”
“Còn dáng người của cô ta nữa chứ, vòng eo đó cứ như là muốn xé rách cái váy ra.
Có lúc thật sự không dám nhìn luôn ấy.”
Nói đến chuyện không dám nhìn, mấy cô gái kia lại cùng lúc cười phá lên.
Bọn họ tưởng rằng cửa phòng làm việc đã đóng chặt nên không hề nói nhỏ lại.
Có thể nói là Đường Du Nhiên đã nghe rõ những câu nói vừa nãy.
Đường Du Nhiên nghe thấy thì Bạch Tiên Nhi đứng bên cạnh cô chắc chắn cũng nghe thấy.
Đường Du Nhiên nhịn cười nhìn về phía Bạch Tiên Nhi, quả nhiên cô thấy khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta cứ lúc trắng lúc xanh, nụ cười cứng ngắc vẫn còn treo ở trên mặt, vô cùng vặn vẹo.
Đường Du Nhiên không thể nhịn được nữa, che miệng bắt đầu cười một cách sảng khoái.
Nụ cười này của Đường Du Nhiên quả nhiên đã làm cho sắc mặt của Bạch Tiên Nhi càng thêm khó coi.
Bạch Tiên Nhi nắm chặt tay, bây giờ cô ta hận không thể nhào đến xé nát khuôn mặt chướng mắt của Đường Du Nhiên, rồi bóp chặt lấy cổ của cô.
Nhưng lý trí còn sót lại đã ngăn cản cô ta, cô ta không thể làm như vậy.
Bạch Tiên Nhi không làm gì được Đường Du Nhiên, trong lúc tức giận cô ta chỉ có thể lườm Đường Du Nhiên một cái, sau đó trực tiếp bước qua người Đường Du Nhiên sải bước mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bạch Tiên Nhi xuất hiện làm cho phòng làm việc lập tức trở nên yên lặng.
Mấy cô gái lúc trước còn đang bàn tán sôi nổi cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
“Mấy cô vừa mới nói cái gì?” Ánh mắt của Bạch Tiên Nhi lạnh lùng, nói với giọng sắc bén nghiêm nghị.
Lúc này khắp nơi trong phòng làm việc đều không có một chút tiếng động nào.
Giọng của Bạch Tiên Nhi lại càng trở nên sắc bén hơn: “Không phải các cô còn đang nói chuyện rất vui vẻ hay sao? Sao bây giờ lại không nói gì nữa? Xem ra là tôi đã đối xử quá tốt với các cô.”
“Trong giờ làm việc nhưng lại không chuyên tâm làm việc, còn dám tụ tập ở đây nói chuyện riêng, các cô coi thường quy định của công ty có đúng không? Tôi xin thông báo là các người sẽ bị trừ nửa tháng tiền lương.”
Bạch Tiên Nhi nói xong thì lập tức xoay người quay lại phòng làm việc.
Mấy cô gái kia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng lộ ra sự bất bình.
Bọn họ nói chuyện trong giờ làm việc là không đúng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức bị trừ nửa tháng tiền lương đúng chứ.
Đơn giản là Bạch Tiên Nhi đang muốn lấy việc công để trả thù riêng..