Nghĩ đến ba chữ lễ tình nhân này, Đường Du Nhiên không khỏi bần thần, cô dường như đã sớm quên mất khoảng thời gian này rồi!
Hình như sau khi cô kết hôn với Khâu Thiếu Trạch, ngày lễ này đã không còn quan trọng nữa.
Đường Du Nhiên vẫn nhớ mãi ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi cô kết hôn với Khâu Thiếu Trạch, lúc ấy cô cố ý dùng hết tâm tư tình cảm của mình, cẩn thận tỉ mỉ tổ chức một buổi tình nhân thật lãng mạn, kết quả ngày đó Đường Du Nhiên chờ mãi đến tận mười một giờ đêm vẫn không đợi được Khâu Thiếu Trạch trở về, sau cùng cô không nhịn được đành gọi điện cho Khâu Thiếu Trạch, mới biết anh ta ở lại công ty tăng ca, có thể sẽ ngủ lại đó không về.
Từ đó về sau, mọi nhiệt tình của Đường Du Nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt, nên dần dà không còn quen với lễ tình nhân nữa.
Kỳ Thật không có cô gái nào không thích người mình yêu tạo cho mình sự lãng mạn.
Hơn nữa, cuộc sống này cần phải có chút cảm giác nghi thức.
Đường Du Kinh không ngờ Thời Ngọc Thao lại nhớ kỹ ngày này như thế, mặc dù công việc của anh vô cùng bận bịu, ấy vậy chỉ vì một ngày lễ tình nhân mà cố tình gác hết công việc lại, đi hẹn hò với cô.
Cứ nghĩ đến thì tang chứng trong lồ ng ngực Đường Du Nhiên lại đập thình thịch, nội tâm cảm động không thôi, chợt cảm thấy đôi mắt hôm nay sao khó chịu đến nhường này, đều do Thời Ngọc Thao tốt với cô hết! Quá phạm quy!
Đường Du Nhiên lúng túng rũ mi, sợ Thời Ngọc Thao nhìn thấy sóng nước trong đôi mắt mình.
Advertisement
Đang suy tư, bàn tay mang theo hơi ấm của Thời Ngọc Thao lại bỗng dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô thật chặt.
Bên tai lập tức truyền vào giọng nói từ tính của Thời Ngọc Thao: “Du Nhiên, em quên thì cứ quên đi, dù sao sau này ngày lễ của đôi ta chỉ cần mình anh nhớ là được.”
Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Thao, nước mắt không thể kìm được mà lăn dài, cô không muốn Thời Ngọc Thao nhìn thấy bản thân vô dụng như thế, thế là cô vội vã nhào vào Thời Ngọc Thao, ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của anh.
Vào giây phút này Đường Du Nhiên muốn nói hết cho Thời Ngọc Thao biết suy nghĩ trong lòng mình.
Cô muốn nói với Thời Ngọc Thao rằng, cô cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn anh đã ba lần bốn lượt vô điều kiện giúp cô, cảm ơn anh đã yêu cô vào lúc cô vật vã nhất.
Cô muốn nói với anh rằng, nếu anh không tồn tại, thì trên đời này chỉ sợ chẳng có Đường Du Nhiên như bây giờ.
Advertisement
Cô còn muốn nói với anh rằng, nếu anh không tồn tại, e rằng cô sẽ không bao giờ tin tưởng trên đời này thật sự hiện hữu tình yêu chân thành, dù cho có vứt bỏ tính mạng của mình cũng muốn bảo vệ lấy tình yêu của đối phương.
Nhưng những lời này Đường Du Nhiên không thể nào thốt lên thành lời được, chỉ có thể không nhút nhát mà ôm Thời Ngọc Thao khóc òa.
Thời Ngọc Thao cũng ôm Đường Du Nhiên thật chặt, chốc lát sau trên bả vai anh nơi Đường Du nhiên dựa vào ướt đẫm.
Thời Ngọc Thao có thể cảm giác được Đường Du Nhiên đang khóc.
Anh đau lòng nhíu chặt đôi lông mày, miệng khép rồi mở, chẳng biết nên an ủi cô thế nào, đành vụng về vỗ nhẹ tấm lưng của Đường Du Nhiên, giọng nói mang chút hơi lạnh vang lên: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
Nói rồi, Thời Ngọc Thao hôn lê n đỉnh đầu của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên đang khóc cũng không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào, bết bát nâng tay lau khô nước mắt, ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hoăm hoắm của anh.
Cô nhã từng câu từng chữ rõ ràng cho Thời Ngọc Thao nghe: “Thời Ngọc Thao, sau này anh cũng phải đối xử tốt với em như thế, không được ức hiếp em,
cũng không được lừa gạt em, nếu không sau này em sẽ không cần anh nữa.”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói, đôi môi khẽ cong lên, ôm càng chặt Đường Du Nhiên hơn, trịnh trọng trả lời: “Ừm, tất cả đều nghe em.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Đường Du Kinh chủ động choàng tay qua cổ anh, nhón mũi chân hôn lên đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao.
Sau nụ hôn triền miên không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên ửng đỏ, ngượng ngùng lúng túng rời khỏi ngực của Thời Ngọc Thao: “Sắp muộn giờ làm rồi… Chúng ta nhanh đến công ty thôi.”
Khóe môi Thời Ngọc Thao ngậm ý cười nắm tay của Đường Du Nhiên, cùng nhau đi đến chiếc xe.
Thời Ngọc Thao như cũ đưa Đường Du Nhiên đến công ty của cô trước, có điều sau khi đưa Đường Du Nhiên đến nơi, anh không lái thẳng đến tập đoàn Thời Thị, mà chuyển đầu xe, đi đến sơn trang Đế Đình.
Hôm qua Thời Ngọc Thao để Ứng Hạo Vũ để trống thời gian cả ngày, để sáng hôm nay anh định tự mình bài trí hiện trường.
Dù sao cũng là buổi cầu hôn, Thời Ngọc Thao không muốn sai người đi làm, mà tự tay làm hết mọi chuyện.
Việc cần làm vào buổi sáng còn rất nhiều, khiến Thời Ngọc Thao bận bù đầu bù cổ.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Đường Du Nhiên bận rộn, Thời Ngọc Thao cũng bận cả lên.
Đường Du Nhiên muốn để trống thời gian buổi chiều, cho nên chỉ có thể chuyển hết tất cả công việc hôm nay dời lên buổi sáng.
Trong lúc bận rộn, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Nháy mắt, đã đến buổi chiều.
Thời Ngọc Thao nhìn thời gian chầm chậm dịch chuyển trên đồng hồ, ước chừng thời gian sắp đến, liền gọi qua cho Đường Du Nhiên.
Điện thoại vừa vang lên không lâu thì kết nối.
Thời Ngọc Thao mở miệng trước: “Du Nhiên, xong việc chưa?”
“Ừm, đã làm xong hết rồi, bây giờ anh đang ở đâu? Em đến tìm anh.” Giọng nói của cô không giấu được ý cười.
Vừa nói, vừa sắp xếp đồ của mình.
“Không cần, em cứ đợi anh ở công ty, anh cũng đang ở gần đấy, để anh tới đón em.” Nói rồi, đôi mắt của anh lại nhìn vào đồng hồ: “Khoảng chừng hai mươi phút sau là đến.”
“Ừm, vậy em đợi anh.”
Sau khi dập máy, quả nhiên chưa đến hai mươi phút, chiếc Maybach của Thời Ngọc Thao vững vàng dừng lại trước cửa công ty.
Đường Du Nhiên đã sớm đợi ở cửa, thấy Thời Ngọc Thao lái chiếc Maybach của anh đến, cô không mỉm cười rạng rỡ, nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Thời Ngọc Thao rất thân sĩ xuống xe thay Đường Du Nhiên mở cửa bên ghế lái phụ.
Đợi khi Đường Du Nhiên lên xe, Thời Ngọc Thao thay Đường Du Nhiên đóng cửa xe, lúc này anh mới về chỗ ngồi.
Thời Ngọc Thao thắt dây an toàn rồi vô thức nhìn về Đường Du Nhiên ngồi bên ghế lái phụ, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cực kỳ ăn ý bật cười.
Đường Du Nhiên mỉm cười nhếch mày nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh thay đồ rồi.”
Đường Du Nhiên nhớ rất rõ, buổi sáng Thời Ngọc Thao mặc một bộ vest màu đen, nhưng bây giờ trên người anh đổi thành màu xám bạc.
Kiểu tóc hình như cũng được chải chuốt lại, so với sáng nay thì càng thêm đẹp trai hơn.
“Thế nào? Có đẹp không?” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên khẽ nói.
Thời Ngọc Thao kỳ thật rất ít khi chú trong cách ăn mặc, áo quần đều được đặt may thủ công ở một tiệm định chế vest và sơ mi tư nhân ở nước Pháp, sau khi đo kích cỡ, định kỳ mỗi mùa vest sẽ được gửi trực tiếp từ Pháp về.
Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Thao chú trọng cách ăn mặc của mình đến vậy.
“Đẹp lắm! Cực kỳ đẹp trai!” Đường Du Nhiên khen ngợi không dứt, gật đầu lia lịa với Thời Ngọc Thao.
Lúc này Thời Ngọc Thao mới hài lòng, nắm lấy bàn tay của Đường Du Nhiên, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, đây là lễ tình nhân đầu tiên của anh, nếu có chỗ nào còn chưa được thỏa đáng, em nhớ phải thông cảm cho anh.”
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, trong lòng ngập tràn ngọt ngào, chủ động siết chặt tay anh, nghiêm túc gật đầu cười nói: “Ừm, em sẽ không chê anh.”
Trong đôi mắt của Đường Du Nhiên ngập tràn mong đợi, nói tiếp: “Thời Ngọc Thao, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi ăn cơm trưa trước, em vẫn chưa ăn trưa, chắc chắn đã đói bụng rồi.”
“Được.” Đường Du Nhiên mỉm cười trả lời.
Thời Ngọc Thao lập tức khởi động xe, chạy đi.
Anh đã đặt nhà hàng vào tối hôm qua.
Diệu Thành có một nhà hàng Pháp cực kỳ nổi tiếng, Thời Ngọc Thao đã đặt một phòng đơn ở đây.
Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên đi vào trong, lập tức một nhân viên phục vụ hâm mộ ôm một bó hoa hồng Louis XIV cực kỳ xinh đẹp tiến đến cung kính tặng cho Đường Du Nhiên: “Cô Đường, lễ tình nhân vui vẻ.”
Đường Du Kinh lúng túng ngạc nhiên nhận hoa, nhìn đóa hoa hồng Louis XIV mà mình thích nhất trong tay, mặc dù đây là bó thứ hai Thời Ngọc Thao tặng cô, nhưng vẫn khiến Đường Du Nhiên kích động pha lẫn ngọt ngào.
Hơn nữa còn vui hơn cả lần đầu tiên nhận được hoa.
Ánh mắt Đường Du Nhiên chưa kịp dời ra khỏi bó hoa hồng xinh đẹp trong tay, chợt phát hiện ẩn trong đó có một tấm thiệp màu tím sẫm.
Đường Du Nhiên nhanh chóng lấy tấm thiệp ra, nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc đập vào mắt.
Đường Du Nhiên đã nhiều lần thấy qua nét chữ của Thời Ngọc Thao, bởi vì chữ của anh rất đẹp, rắn rỏi lại mạnh mẽ, cho nên khiến Đường Du Nhiên nhớ mãi không quên, chữ trên tấm thiệp này, liếc qua thôi cô cũng biết là do ai viết, khác hẳn với lần trước, lần này là do chính tay Thời Ngọc Thao viết.
Thấy trên thiệp có một dòng chữ ngắn ngủi: “Tổng cộng là 520 bông hoa hồng, thay cho lời anh muốn nói, anh yêu em. Du Nhiên, lễ tình nhân còn lại anh sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
Đường Du Nhiên đọc hết dòng chữ trên tấm thiệp, bên tai lập tức truyền vào giọng nói trịnh trọng rõ ràng của Thời Ngọc Thao: “Du Nhiên, anh yêu em.”
Đường Du Nhiên vô thức nhìn vào đôi mắt chân thành của Thời Ngọc Thao, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Đường Du Nhiên lập tức nhòe đi, trái tim trong lồ ng ngực run lên từng hồi, trong đầu chỉ vang vọng lại dòng chữ trên tấm thiệp: “Du Nhiên, lễ tình nhân còn lại anh sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
Thời Ngọc Thao sao có thể tốt đến vậy chứ!
Đôi mắt Đường Du Nhiên đẫm lệ mông lung nhìn Thời Ngọc Thao trịnh trọng trả lời: “Thời Ngọc Thao, em cũng yêu anh.”