Trong phòng bệnh, giọng nói có chút khó xử của mẹ Lưu lại tiếp tục vọng ra: “Cô Đường… nhưng cô mới ăn được có chút à…”
Lời khó xử của mẹ Lưu chưa nói hết thì giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên đã ngắt lời của mẹ Lưu: “Dì Lưu, cháo để đó trước đi, lát sau con đói rồi mới ăn được không?”
Mẹ Lưu nghe Đường Du Nhiên nói vậy, vừa đau lòng vừa bất lực, sau cùng bà chỉ đành đồng ý và nương theo, để cháo qua một bên.
“Cốc cốc cốc.” Thời Ngọc Thao vẫn không kìm được, đưa tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên, phòng bệnh bỗng im lặng trong chốc lát, mười mấy giây trôi qua, trong phòng bệnh mới truyền ra giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên: “Vào đi.”
Thời Ngọc Thao vừa đẩy cửa đi vào, lập tức chạm phải ánh nhìn của Đường Du Nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao sững sờ vài giây mới định thần lại, sắc mặt bỗng chốc lạnh đi một chút, thẳng thừng né tránh ánh mắt của Thời Ngọc Thao, nhìn sang chỗ khác.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên bài xích mình, lông mày bỗng chốc khẽ nhíu lại, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, anh liếc nhìn nửa chén cháo gà mà mẹ Lưu ban nãy đặt qua một bên.
Chén cháo ấy từ đầu đến cuối ăn chưa đến vài miếng, nghĩ thế Thời Ngọc Thao lập tức lo lắng khôn nguôi nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, sao chỉ ăn có mấy miếng vậy? Là món ăn không hợp khẩu vị hay cảm thấy không khỏe?”
“Nếu không hợp khẩu vị, em muốn ăn gì thì nói với anh, anh sẽ đi mua cho em.”
“Nếu cảm thấy không khỏe, anh sẽ gọi bác sĩ tới!”
“Không cần! Tôi rất tốt!” Giọng nói yếu ớt có chút lạnh lùng của Đường Du Nhiên nói.
Nói rồi Đường Du Nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng nhìn về phía Thời Ngọc Thao: “Bây giờ Viêm Phong thế nào rồi?
“Tôi hiện nay khoẻ rồi, Viêm Phong bây giờ đang ở phòng nào! Tôi muốn đi gặp anh ấy!”
Từ khi xảy ra tai nạn đến bây giờ, Đường Du Nhiên vẫn chưa đi thăm Quý Viêm Phong, không gặp được Quý Viêm Phong, Đường Du Nhiên luôn cảm thấy vô cùng hoảng sợ!
Hơn nữa Đường Du Nhiên có thể cảm nhận được trước kia một khi cô nhắc đến Quý Viêm Phong, Thời Ngọc Thao sẽ cố ý né tránh vấn đề này, điều này khiến cho Đường Du Nhiên càng thêm lo lắng.
Thời Ngọc Thao vừa nghe những lời này của Đường Du Nhiên thì vô thức nhìn sang chỗ khác và nói: “Quý Viêm Phong anh ta…”
Thời Ngọc Thao chưa dứt lời thì Đường Du Nhiên đã ngắt lời: “Thời Ngọc Thao, từ khi tai nạn xảy ra cho đến nay đã được ba ngày rồi! Hôm nay tôi bất kể thế nào cũng phải gặp cho bằng được Quý Viêm Phong!”
“Anh không chịu nói cho tôi, chả sao cả! Tôi có thể đi hỏi bác sĩ!”
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên đột nhiên trở nên kích động, lập tức lo lắng nói: “Du Nhiên, em khoan kích động đã, em muốn biết gì anh đều nói hết cho em!”
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, vành mắt không kìm được đỏ ửng lên, từng câu từng chữ nói với Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao! Anh nói tôi nghe! Quý Viêm Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Ngọc Thao nhìn vành mắt đỏ ửng của Đường Du Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy xót xa, anh biết chuyện của Quý Viêm Phong không thể che giấu được nữa, anh cũng không thể tiếp tục che giấu, Đường Du Nhiên sớm muộn gì cũng biết.
Nghĩ rồi Thời Ngọc Thao nhéo nhẹ lông mày, sau đó mới quay sang Đường Du Nhiên chậm rãi nói: “Quý Viêm Phong bây giờ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, có điều hiện nay người đang ở trong phòng chăm sóc tích cực…”
“Bác sĩ nói anh ta chủ yếu bị xuất huyết nội tạng và chấn thương sọ não, xuất huyết nội tạng đã được điều trị, bây giờ chỉ còn chấn thương sọ não.”
“Bác sĩ sau khi tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ cho Quý Viêm Phong có nói, nếu Quý Viêm Phong có thể tỉnh lại trong vòng ba ngày, thì anh ta sẽ ổn.”
“Nhưng nếu trong vòng ba ngày không tỉnh lại, thì Quý Viêm Phong dù giữ được mạng sống, sợ rằng sẽ không tỉnh lại và trở thành người thực vật!”
Ba từ người thực vật này giống như một tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai Đường Du Nhiên.
Cả người Đường Du Nhiên cứng đơ, không thể tin được mà trợn to mắt nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, như thể không hiểu những lời Thời Ngọc Thao vừa nói là có nghĩa gì.
Đường Du Nhiên lập tức nhíu mày nhìn Thời Ngọc Thao hỏi từng chữ một: “Thời Ngọc Thao! Ý anh là gì!”
“Anh nói rõ cho tôi! Quý Viêm Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Ngọc Thao nhìn vành mắt đỏ ửng của Đường Du Nhiên rưng rưng nước mắt, nhíu mày một cách đầy xót xa, nhấn giữ vai Đường Du Nhiên an ủi: “Du Nhiên, em bình tĩnh một chút!”
Đường Du Nhiên chống cự và đẩy mạnh Thời Ngọc Thao ra: “Thời Ngọc Thao! Tôi không bình tĩnh được!”
“Quý Viêm Phong vì tôi mới trở nên như vậy! Anh ấy vốn dĩ có thể bình an vô sự!”
“Anh ấy vì cứu tôi mới bị thương nặng thế này!”
Nói xong Đường Du Nhiên đột nhiên vén chăn đắp trên người ra, vùng vẫy xuống giường: “Tôi muốn gặp Quý Viêm Phong! Tôi phải tận mắt chứng kiến mới tin!”
Dáng vẻ lúc này của Đường Du Nhiên thật sự rất yếu ớt, cô đã sụt cân rất nhiều, Thời Ngọc Thao thấy vậy vô cùng đau lòng, muốn đưa tay dìu Đường Du Nhiên, nhưng tay chưa chạm đến cánh tay của Đường Du Nhiên thì đã bị Đường Du Nhiên né tránh.
Hên là mẹ Lưu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt dìu lấy Đường Du Nhiên, cô ta mới không đến nỗi ngã nhào xuống đất.
Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên cùng đi đến bên ngoài phòng chăm sóc tích cực.
Đường Du Nhiên thay bộ quần áo vô trùng và đeo khẩu trang lên, sau đó mới đi vào phòng chăm sóc tích cực với Thời Ngọc Thao.
Vừa vào, Đường Du Nhiên lập tức nhìn thấy Quý Viêm Phong đang im lìm nằm trên giường bệnh.
Vừa mới mấy ngày không gặp, Quý Viêm Phong đã gầy ốm hẳn.
Toàn thân trên dưới cắm đủ loại ống, ngay cả tóc trên đầu cũng bị cạo sạch, quấn một lớp vải dày.
Đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Vừa nhìn thấy thì từng giọt nước mắt của Đường Du Nhiên đã không nhịn được tuôn trào như mưa.
Hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm.
Bàn tay run rẩy đặt lên khuôn mặt gầy gò của Quý Viêm Phong: “Quý Viêm Phong, tỉnh dậy đi…anh đừng ngủ nữa! Anh đã ngủ mấy ngày rồi biết không hả?”
“Sao anh có thể ngốc đến thế này? Tại sao lại cứu em…”
“Quý Viêm Phong, nếu anh không tỉnh dậy, em sau này sẽ không nhìn mặt anh nữa!”
Đường Du Nhiên đã nói rất nhiều, nhưng chỉ đổi lại câu trả lời là sự im ắng của cả căn phòng.
Thời gian thăm viếng của phòng chăm sóc tích cực có hạn, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ở lại được vài phúc thì bị bác sĩ mời ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng chăm sóc, Đường Du Nhiên luôn trong trạng thái mất hồn mất vía.
Nhìn Đường Du Nhiên như vậy, trong lòng Thời Ngọc Thao vừa chua xót vừa đau lòng, ngón tay buông thõng bên người nắm chặt thành nấm đấm, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, em yên tâm, anh nhất định sẽ kêu bác sĩ cố gắng hết sức chữa trị cho Quý Viêm Phong.”
“Anh đã thuê người chăm sóc tốt nhất ở trong chăm sóc cho Quý Viêm Phong, Du Nhiên, em đừng lo lắng, Quý Viêm Phong cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ ổn thôi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh vì chuyện lần này…” Giọng nói Đường Du Nhiên vẫn lạnh lùng.
Nhìn trạng thái bây giờ của Đường Du Nhiên, lông mày nhíu lại vì lo lắng, vẫn không yên tâm cho lắm, trong lòng bắt đầu hối hận vì đã dẫn Đường Du Nhiên đi gặp Quý Viêm Phong.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên mở miệng muốn nói gì đó, lời chưa thốt ra thì đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, là bác sĩ phụ trách của Đường Du Nhiên dẫn theo vài cô y tá đi vào.
Bác sĩ phụ trách tới để khám tổng quát cho Đường Du Nhiên.
Nửa tiếng sau, bác sĩ phụ trách viết xong bệnh án, nói với Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao: “Bây giờ tình trạng hồi phục của bệnh nhân rất tốt, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Có điều vẫn cần chú ý tịnh dưỡng sức khỏe.”
Bác sĩ nói xong lại dặn dò thêm mấy câu về những việc quan trọng với Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao mới xoay người rời đi.
Thời Ngọc Thao cẩn thận ghi nhớ những lời bác sĩ vừa mới dặn dò vào trong lòng.
Bác sĩ phụ trách vừa rời khỏi, mẹ Lưu ở bên cạnh thấy vậy lập tức nhìn sắc mặt làm việc, hỏi Đường Du Nhiên: “Cô Đường, hôm nay mình xuất viện hay ngày mai xuất viện?”
Đường Du Nhiên không một chút do dự nói thẳng: “Hôm nay chúng ta xuất viện!”
Không biết có phải trong bệnh viện có quá nhiều ký ức không tốt hay không, bây giờ Đường Du Nhiên rất ghét ở trong bệnh viện.
“Vâng, cô Đường, vậy bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện.” Nói xong mẹ Lưu lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ Lưu làm việc rất nhanh nhẹn, bà rất nhanh đã hoàn thành các thủ tục xuất viện.
Sau khi về phòng bệnh lại tiếp tục nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc của Đường Du Nhiên.
“Du Nhiên, tôi đưa hai người về nhà.”
Thời Ngọc Thao lấy chìa khóa xe và nói với Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên không một chút nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng: “Không cần anh đưa, chung cư tôi ở rất gần với bệnh viện, tôi và mẹ Lưu bắt xe là được.”
Vừa dứt lời, Đường Du Nhiên lập tức nhanh chân bước ra khỏi phòng trước, mẹ Lưu vội vã xách đồ đi theo.
Lông mày Thời Ngọc Thao bất giác nhíu lại, anh cũng đi theo sau.
Đường Du Nhiên và mẹ Lưu hai người vừa ra khỏi cửa chính của bệnh viện, một chiếc xe Mercedes mà Đường Du Nhiên vô cùng quen thuộc lập tức ngừng trước mặt hai người.
Chiếc xe Mercedes vừa ngừng lại, Thời Ngọc Thao lập tức vội vã mở cửa bước xuống xe, đi vài bước đến chặn trước mặt Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, tôi đưa hai người về, thời điểm hiện tại bắt xe khó khăn, lại còn nắng gắt thế này.”
Đường Du Nhiên nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nhìn Thời Ngọc Thao nói thẳng: “Thời Ngọc Thao! Tôi nói rồi, tôi sẽ tự mình bắt xe về!”
“Bây giờ chuyện của tôi không liên quan gì tới anh! Cũng không cần anh quản tôi!”
“Cho nên, ngài Thời Ngọc Thao, mời anh tránh ra ngay!”
Lời nói lạnh như băng của Đường Du Nhiên như con dao đâm thẳng vào tim Thời Ngọc Thao, anh không nhịn được kích động nắm lấy cổ tay của Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, sao anh có thể không quản em!”
“Du Nhiên, em đừng bướng bỉnh nữa được không? Nắng gắt như vậy, em lại vừa mới hồi phục sức khỏe, lên xe, anh đưa em về nhà.”
Đường Du Nhiên không chút do dự dùng sức hất tay Thời Ngọc Thao ra, nhìn Thời Ngọc Thao không nhịn được cười khẩy một tiếng: “Thời Ngọc Thao, anh mới là người đừng bướng bỉnh nữa!”