Hiện tại anh ta cũng đã như vậy rồi, không còn gì nữa, không còn gì để đối đầu với Thời Ngọc Thao, cả đời này cũng không thể có cơ hội trở mình nữa rồi.
Thoi thóp kéo dài mạng sống lại có khác gì đã chết đâu.
Chi bằng trước khi chết phải kéo được hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên theo lót đường.
Khâu Thiếu Trạch không chút nao núng, nhìn Bạch Tiên Nhi gặng ra từng chữ: “Tôi sẽ không rút lui. Cô nói đúng, cho dù có chết cũng phải kéo Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao theo lót đường!”
Bạch Tiên Nhi nhìn thấy sự nham hiểm và hận thù đang cuồn cuộn trong mắt của Khâu Thiếu Trạch, thoáng gật đầu hài lòng, duỗi tay đưa tới trước mặt anh ta: “Rất tốt, Khâu Thiếu Trạch, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Người bên đây lại không để ý tới bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, chỉ khẽ nhướn mày, có hơi nôn nóng nhìn cô ta, giục: “Bạch Tiên Nhi, nói kế hoạch của cô đi.”
Advertisement
Bạch Tiên Nhi lập tức theo bản năng nhỏ giọng, nói ra kế hoạch trả thù của mình.
Kế hoạch này là từ sau khi cô ta xuất viện đã luôn nghĩ tới, có thể nói là một kế hoạch rất hoàn mỹ.
Khâu Thiếu Trạch còn bổ sung thêm một chút, để kế hoạch vốn đã hoàn mỹ lại càng hoàn mỹ hơn.
Đồng thời, anh ta còn nôn nóng muốn thực hiện kế hoạch trước thời hạn.
Vốn dĩ, Bạch Tiên Nhi muốn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đã, tuần sau mới bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Advertisement
Nhưng mà Khâu Thiếu Trạch quan ngại một tuần sau thì lâu quá, cho nên muốn thực hiện kế hoạch luôn vào ngày mai. Một bên chuẩn bị, một bên sẽ tiến hành kế hoạch.
Phía bên kia, sau khi cảnh cáo Khâu Thiếu Trạch xong, Thời Ngọc Thao cũng lái xe tới công ty của mình.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi một Thời Ngọc Thao trước giờ luôn đặt công việc lên hàng đầu, nay lại tới muộn lần thứ hai.
Ừm, trước đó lần đầu tiên Thời Ngọc Thao đi làm muộn, nguyên nhân cũng là vì Đường Du Nhiên.
Quả nhiên, cô thật sự chính là ngoại lệ của anh.
Nhìn đống văn kiện chất đống chờ xét duyệt trên bàn, lần đầu tiên Thời Ngọc Thao cảm thấy bị sao lãng.
Mới mở thử một cái ra xem, hình ảnh của Đường Du Nhiên lại bật ra ngoài.
Sự quấy nhiễu này vốn dĩ khiến anh không thể nào chuyên tâm mà xử lý văn kiện được.
Cuối cùng, Thời Ngọc Thao chỉ có thể bất lực mà thở dài một hơi, đóng lại văn kiện, đưa tay xoa ấn đường đang nhíu chặt của mình.
Anh quyết định vẫn nên phải giải quyết cho xong chuyện theo đuổi Đường Du Nhiên đã, bằng không có lẽ hình ảnh của người kia sẽ càng quấy nhiễu khiến anh không thể tập trung làm việc được mất.
Vừa nghĩ tới đây, Thời Ngọc Thao lập tức càng thấy đau đầu, bởi vì trước giờ anh chưa từng theo đuổi con gái.
Trước đây, những người con gái đó đều là tự động tới quyến rũ anh.
Cho tới bây giờ, không có ai khiến Thời Ngọc Thao có thể chủ động theo đuổi cả.
Đường Du Nhiên là người đầu tiên.
Không có chút kinh nghiệm vắt vai, Thời Ngọc Thao vốn không biết để theo đuổi một cô gái thì phải nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng bất lực, anh đành phải gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt của mình là Ứng Hạo Vũ qua tới.
Mấy phút sau, Ứng Hạo Vũ đã nghiêm trang đứng trước mặt Thời Ngọc Thao, nói: “Cậu Thời, xin hỏi có gì cần dặn dò?”
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của Ứng Hạo Vũ chợt ho khan hai tiếng, lúc này mới có chút ngượng ngùng mà nói: “À, không có gì, chỉ có có chút việc muốn hỏi cậu thôi.”
Lúc vừa mới tốt nghiệp đại học xong thì Ứng Hạo Vũ đã theo làm việc bên cạnh Thời Ngọc Thao, đoán chừng tới giờ cũng đã ở cạnh anh tầm năm năm rồi.
Có thể nói, cậu ta chính là cánh tay đắc lực của anh, ở công ty có thân phận là cấp trên cấp dưới, nhưng cả hai đã ngầm coi nhau như bạn bè từ lâu rồi.
Ứng Hạo Vũ nghe Thời Ngọc Thao nói thế, lại thoáng kinh ngạc nhìn về phía anh.
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Ứng Hạo Vũ nghe Thời Ngọc Thao nhắc tới chuyện tư chứ không phải là công việc.
Cậu ta nén lại sự tò mò trong lòng, cung kính nói với người kia: “Cậu Thời, sao thế?”
Thời Ngọc Thao lại ngượng ngùng ho khan hai tiếng, rất lâu sau mới lên tiếng: “À thì… Khụ khụ, tôi muốn hỏi cậu, thông thường theo đuổi con gái thì phải làm như thế nào?”
Ứng Hạo Vũ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, chuyện tư mà Thời Ngọc Thao muốn nói lại là hỏi vấn đề này. Cậu ta ngơ ngác, trố mắt không thể ngờ mà nhìn tổng giám đốc của mình.
Thật sự, cậu ta cảm thấy tổng giám đốc của mình thay đổi rồi.
Tổng giám đốc của cậu ta không phải là dân chơi có tiếng ở Diệu Thành sao?
Kết quả là đến cả chuyện theo đuổi con gái cũng tới hỏi ý kiến của cậu ta.
Đây là không phải là uổng với cái danh dân chơi rồi à?
Hơn nữa, đang yên đang lành mà cậu Thời lại đột ngột hỏi chuyện này để làm gì nhỉ?
Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Ứng Hạo Vũ, nhíu mày nói: “Sao hả? Ứng Hạo Vũ, cậu chưa từng theo đuổi con gái à?”
Nghe tiếng của Thời Ngọc Thao, Ứng Hạo Vũ lúc này mới phản ứng lại được, vội vàng gật đầu nói: “Đã từng… Đã từng theo đuổi con gái rồi…”
Dĩ nhiên đó đã là chuyện từ hồi đại học rồi, sau khi Ứng Hạo Vũ tốt nghiệp thì cũng đã chia tay. Từ lúc tớitập đoàn Thời thị theo làm việc bên cạnh Thời Ngọc Thao bị cuồng công việc này, Ứng Hạo Vũ cũng đã bận đến không có thời gian nghĩ tới chuyện yêu đương nữa.
Thời Ngọc Thao nghe Ứng Hạo Vũ trả lời như thế lại khẽ thở phào trong lòng. Rất tốt, chí ít thì cũng tìm được người có kinh nghiệm để hỏi rồi.
“E hèm, vậy trước hết cậu nói tôi biết xem làm sao để theo đuổi con gái nhà người ta?”
Ứng Hạo Vũ nghe tổng giám đốc của mình ngụ ý hỏi chi tiết như thế lại càng hoài nghi sâu hơn… Tổng giám đốc của cậu ta lại đi hỏi cặn kẽ như vậy, không phải là thật sự muốn theo đuổi cô gái nào đó chứ?
Trời ạ! Một cậu Thời vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, bản thân còn đứng đầu trong danh sách người yêu lý tưởng của phái nữ khắp cả Diệu Thành này vậy mà lại muốn chủ động theo đuổi con gái, tin tức này quả đúng là chấn động.
Ứng Hạo Vũ vội vàng kéo suy nghĩ của mình lại, cẩm thận suy xét qua chút ít kinh nghiệm tán gái của mình. Nhưng mà bởi vì không có nhiều, cho nên cuối cùng sắp xếp xong từ ngữ mới nói: “Cậu Thời, muốn theo đuổi con gái thì trước hết nên tìm hiểu kỹ một chút cô gái đó yêu thích cái gì. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”
“Biết được sở thích rồi thì sau đó có thể chính thức bắt đầu theo đuổi người ta. Trước hết thăm dò thử cô ấy thích loại hoa gì rồi tặng, nếu như cô ấy nhận hoa của cậu thì có thể đi tới bước thứ hai, hẹn người ta ăn cơm. Sau đó đi xem phim, tốt nhất là chọn loại phim kinh dị.”
“Con gái đều rất sợ xem phim kinh dị, như vậy thì ngồi trong rạp tối, lúc nhìn thấy tình tiết đáng sợ thì có thể thuận tay nắm lấy tay của cô ấy.”
“Sau đó, lựa thời điểm mà bày tỏ tình cảm một cách lãng mạn và cảm động nhất thì được rồi.”
Thời Ngọc Thao nghe vô cùng nghiêm túc, cẩn thận ghi nhớ lời của Ứng Hạo Vũ, rất mực hài lòng mà gật đầu về phía người kia: “Ừm, không tệ, có lý.”
Nói xong, Thời Ngọc Thao dặn dò người kia: “Ứng Hạo Vũ, cậu đi tới nhà của Đường Du Nhiên mời người giúp việc là mẹ Phúc tới đây một chuyến.”
Người thân ở bên cạnh Đường Du Nhiên có thể tiếp cận được, Thời Ngọc Thao tạm thời chỉ có thể nghĩ tới mẹ Phúc mà thôi. Dù sao bà cũng là bảo mẫu nuôi nấng Đường Du Nhiên từ nhỏ, hẳn sẽ rất hiểu về cô.
Ứng Hạo Vũ nghe thế vội vàng đáp vâng một tiếng, quả nhiên cậu Thời làm như thế là vì Đường Du Nhiên.
Xem ra, cậu Thời lần này đúng là đã yêu Đường Du Nhiên mất rồi.