Thời Ngọc Thao nhìn bộ dáng đáng yêu của Đường Du Nhiên, khoé môi anh không nhịn được khẽ cong lên, ngay sau đó, anh chợt cúi xuống bên tai Đường Du Nhiên: “Ừm, buổi chiều, dì Linh muốn ra ngoài mua ít đồ, anh nhân tiện nhờ dì Linh mua về.”
Lúc Đường Du Nhiên nghe nói là dì Linh mua giùm, cả khuôn mặt cô càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa cạn lời, mở to mắt nhìn Thời Ngọc Thao.
Nụ cười trên môi Thời Ngọc Thao càng sâu hơn, anh cười xấu xa nhìn Đường Du Nhiên, yết hầu gợi cảm vì kiềm chế mà di chuyển lên xuống, Thời Ngọc Thao không nhịn được mà hôn lên đôi môi Đường Du Nhiên lần nữa, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Ừm, đừng xấu hổ, dì Linh còn mong hai chúng ta sẽ tình cảm hơn.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói, trái tim đang đập trong lòng ngực cô lại càng nhảy loạn lên, trong đầu cô vô thức nhớ lại những hình ảnh đùa giỡn kiều diễm của mình với Thời Ngọc Thao trước kia.
Đường Du Nhiên cảm thấy xấu hổ, cô không dám nhìn Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên thực sự rất sợ Thời Ngọc Thao, sinh lực của anh tốt đến mức làm người khác giận điên lên!
Advertisement
Sáng nay, lúc Đường Du Nhiên thức dậy, eo của cô vẫn còn đau… Ngày mai, Đường Du Nhiên còn phải đến công ty…
Đường Du Nhiên suy nghĩ, khẽ cắn môi, nhìn đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy dục vọng của Thời Ngọc Thao, cô lắp bắp nói: “Cái đó… Cái đó, anh… Anh vừa rồi, không phải vừa rồi anh nói muốn thoa thuốc cho em sao… Anh, anh giúp em thoa thuốc trước đi…”
Mấy ngày nay, hầu hết đều là Thời Ngọc Thao thoa thuốc giúp Đường Du Nhiên, vì một số chỗ bị thương trên cánh tay, một số trên lưng, Đường Du Nhiên không thể tự thoa được.
Đường Du Nhiên vừa nói xong, đôi môi anh đào lập tức bị Thời Ngọc Thao nhân cơ hội hôn lên, sau khi nếm xong hương vị ngọt ngào của Đường Du Nhiên, anh vẫn cảm thấy chưa đủ, đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao di chuyển đến vành tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên, sau đó ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy như có một luồng điện đột nhiên chạy qua khắp cơ thể, cảm giác tê dại làm cả người Đường Du Nhiên không nhịn được khẽ run lên.
Advertisement
Thời ngọc Thao có lẽ rất hài lòng với sự nhạy cảm của Đường Du Nhiên, đôi môi anh không nhịn được khẽ cười ra tiếng, cắn nhẹ lên vành tai mượt mà của Đường Du Nhiên, giọng nói khàn khàn, phả hơi nóng, vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Ừm, thuốc đương nhiên phải thoa, nhưng mà bây giờ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, chờ làm xong anh giúp em thoa thuốc, dù sao, đến lúc đó phải tắm lại một lần nữa, bây giờ thoa sẽ bị rửa sạch.”
Nói xong, Thời Ngọc Thao cười xấu xa với Đường Du Nhiên, bàn tay to nóng rực cầm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên, kéo nó dọc theo người đến lều trại đã dựng lên bên dưới người Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay như đụng phải một khối sắt nóng như thiêu đốt, cả người cô cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Không biết có phải bị Thời Ngọc Thao lây bệnh hay không, Đường Du Nhiên cũng cảm thấy cả người cô có chút nóng.
Không khí trong phòng yên tĩnh càng lúc càng trở nên ám muội, giọng nói khàn khàn cùng với tiếng thở dốc nặng nề vang lên: “Du Nhiên, anh muốn em.”
Trái tim trong lồng ngực Đường Du Nhiên đập nhanh hơn, dù Đường Du Nhiên nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thời Ngọc Thao dán chặt trên người cô.
Đường Du Nhiên cảm thấy cô sắp bị ánh mắt nóng rực kia đốt nóng thành vũng nước, hai chân cô mềm nhũn, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
Trong đầu Đường Du Nhiên trống rỗng, bên tai đều là tiếng tim của cô đập như nổi trống.
Đường Du Nhiên thực sự không chịu được ánh mắt nóng rực của Thời Ngọc Thao, đỏ mặt, rũ mắt, đưa tay thân mật vòng qua cổ Thời Ngọc Thao, âm thầm đồng ý.
Nụ hôn vừa bá đạo vừa đầy chiếm hữu của Thời Ngọc Thao lập tức hạ xuống, một đêm chăn gối xáo trộn, xuân sắc vô hạn.
Lần lăn lộn này Thời Ngọc Thao mới làm có hai hiệp mà đã dừng lại, chủ yếu là do Thời Ngọc Thao nghĩ rằng ngày mai Đường Du Nhiên phải đi làm, sợ Đường Du Nhiên sẽ quá mệt.
Nhưng mà, dù hai lần, cũng khiến Đường Du Nhiên kiệt sức, sức lực cả người đều không còn, chỉ có thể lười nhác dựa vào lồng ngực của Thời Ngọc Thao, làn da trắng nõn vẫn còn hồng nhạt quyến rũ sau dục vọng.
Thời Ngọc Thao không nhịn được mà có dấu hiệu nổi lên, nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao đau lòng, vội đè lại dục vọng mới nổi lên trong lòng.
Anh vươn tay, ôm ngang Đường Du Nhiên vào phòng tắm, đổ đầy một bồn nước ấm, để Đường Du Nhiên thoải mái ngâm người trong nước nóng, thấy Đường Du Nhiên tắm xong, tựa như chăm sóc trẻ em, sợ Đường Du Nhiên bị đông lạnh, vội vàng cầm khăn tắm bao kỹ lại Đường Du Nhiên, rồi ôm Đường Du Nhiên ra khỏi phòng tắm.
Anh nhẹ nhàng đặt Đường Du Nhiên lên chiếc giường mềm mại rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Đường Du Nhiên, sau đó mới cầm lấy thuốc mỡ mờ sẹo đến, cẩn thận thoa lên các vết sẹo trên người Đường Du Nhiên: “Được rồi, nếu mệt thì mau ngủ, anh đi tắm trước.”
Đường Du nhiên được Thời Ngọc Thao chăm sóc, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu với Thời Ngọc Thao. Khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao cách Đường Du Nhiên rất gần, chỉ cần hơi nhấc đầu lên thì Đường Du Nhiên có thể hôn đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao…
Vừa nghĩ như vậy, Đường Du Nhiên lập tức ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi mỏng của Thời Ngọc Thao, còn tựa như khen thưởng mà học theo cách Thời Ngọc Thao hôn cô, vụng về liếm nhẹ lên môi mỏng của Thời Ngọc Thao. Nhìn đôi mắt của Thời Ngọc Thao chợt trở nên sâu thẳm, Đường Du Nhiên sợ dẫn lửa chốc lát lại không thể kiểm soát, nên vội rời khỏi môi mỏng của Thời Ngọc Thao.
Cô vùi đầu vào chăn, lộ ra đầu tóc xù.
Thời Ngọc Thao mới được Đường Du Nhiên chủ động hôn một chút, cả người vẫn còn ngơ ngẩn, lúc này Thời Ngọc Thao bừng tỉnh, nhìn đầu tóc xù lộ ra ngoài của Đường Du Nhiên, đôi môi mỏng của anh khẽ cong, không nhịn được hiện ra vẻ tươi cười, đưa tay vuốt nhẹ môi mỏng vừa được Đường Du Nhiên hôn như có thể cảm nhận được đôi môi mềm ấm, ngọt ngào của Đường Du Nhiên.
Không thể nghĩ nữa! Không thể nghĩ tiếp nữa! Nghĩ tiếp sẽ xảy ra chuyện!
Thời Ngọc Thao vội ngăn lại suy nghĩ của anh, cưng chiều mà đưa tay xoa đỉnh đầu xù của Đường Du Nhiên, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và ý cười: “Cô Đường Du Nhiên, em không thể quyến rũ tôi như vậy, nếu không, tôi sẽ không nhịn được.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói, trên mặt không nhịn được hiện lên vẻ tươi cười, vội vàng nói vọng từ trong chăn ra: “Anh… Anh mau đi tắm đi… Khuya rồi, ngày mai còn phải đi làm.”
Thời Ngọc Thao rất nghe lời, tâm trạng rất vui vẻ đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi Thời Ngọc Thao tắm xong, thấy Đường Du Nhiên đã ngủ say trong chăn, Thời Ngọc Thao sợ chăn sẽ làm Đường Du Nhiên ngạt nên đã kéo nhẹ chăn xuống, không để chăn che mặt Đường Du Nhiên.
Anh nhẹ nhàng nằm cạnh Đường Du Nhiên, sau đó đưa tay, ôm Đường Du Nhiên vào lòng.
Đường Du Nhiên đang ngủ mơ màng, cảm thấy cô như rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Vòng tay này có hương vị đặc biệt khiến cô yên tâm, Đường Du Nhiên vô thức dựa gần vòng tay này hơn, đưa tay vòng lấy eo của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt nhỏ dựa trên ngực Thời Ngọc Thao, ngủ sâu hơn.
Một đêm ngon giấc, hôm sau, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao dậy từ sáng sớm.
Sau khi ăn sáng, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cùng ra ngoài.
Sau khi Đường Du Nhiên sống chung với Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên rất ít khi tự lái xe, đi làm, tan làm đều có Thời Ngọc Thao đưa đón.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao lên xe, chiếc Maybach khởi động, từ từ lái ra ngoài.
Thời Ngọc Thao tự lái xe, khi xe chạy được nửa đường, ánh mắt vô thức nhìn kính chiếu hậu, giật mình nhận ra có người theo dõi anh.
Anh giảm tốc độ xe, liếc nhìn, lúc này là giờ cao điểm đi làm, đằng sau có rất nhiều xe, Thời Ngọc Thao thực sự không thể nhìn ra được xe kia có đang theo dõi anh hay không.
Anh khẽ nhíu mày, giảm tốc độ, vừa lái xe vừa chú ý chiếc xe đằng sau.
Đường Du Nhiên ở bên cạnh nhận ra sự khác lạ của Thời Ngọc Thao, không nhịn được nhìn Thời Ngọc Thao, hỏi: “Sao vậy? Có người theo dõi chúng ta à?”
Vì trước kia Đường Du Nhiên từng bị người khác theo dõi, nên có kinh nghiệm.
“Không có gì, có thể là cảm giác của anh sai.” Thời Ngọc Thao thu tầm mắt lại, trả lời Đường Du Nhiên.
Xe ở phía sau quá nhiều, dù Thời Ngọc Thao rất lợi hại cũng không thể phân biệt được, hơn nữa, đối phương còn cảnh giác hơn anh, cũng có thể chỉ là ảo giác của Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nhíu mày, mắt không nhìn về phía sau nữa, anh lập tức tăng tốc lái xe về phía trước.
Đường Du Nhiên nghe câu trả lời của Thời Ngọc Thao, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước kia, lúc Đỗ Yên Nhiên lái xe chở Đường Du Nhiên, vì bị người khác theo dõi nên Đỗ Yên Nhiên lái xe rất nhanh, rất đáng sợ.
Nghĩ đến Đỗ Yên Nhiên, Đường Du Nhiên nhận ra cô đã lâu rồi không gặp Đỗ Yên Nhiên.
Đường Du Nhiên nhớ rõ Đỗ Yên Nhiên là vệ sĩ của Thời Ngọc Thao, nghĩ vậy, Đường Du Nhiên không nhịn được nhìn Thời Ngọc Thao bên cạnh, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Thời Ngọc Thao, gần đây Đỗ Yên Nhiên đâu rồi? Chị ấy không phải là vệ sĩ của anh sao?”
“Thật ra Đỗ Yên Nhiên không phải là vệ sĩ của anh mà là vệ sĩ của mẹ anh, cô ấy phụ trách an toàn của mẹ và chăm sóc cuộc sống hằng ngày của mẹ. Khoảng thời gian trước cô ấy tạm thời được anh mượn đến làm lá chắn. Bây giờ, chuyện trước kia của em đều đã giải quyết xong, anh để Đỗ Yên Nhiên quay về chăm sóc mẹ.”
Khi Thời Ngọc Thao nhắc đến mẹ anh, biểu cảm trên mặt anh trở nên ôn hòa, anh vươn một bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên, chợt nói: “Đúng rồi, Du Nhiên, khi nào em rảnh, anh dẫn em đi gặp mẹ anh, mẹ anh sẽ rất thích em.”