“Không sao… chỉ nấu một món thôi, em không mệt…” Đường Du Nhiên hơi chột dạ nhìn Thời Ngọc Thao, cô nói: “Em đinh mang chút canh cho Viêm Phong.”
Quý Viêm Phong còn phải ở bệnh viện một tuần, tuy bệnh viện có y tá chăm sóc nhưng Đường Du Nhiên vẫn lo lắng, cô cũng sợ Qúy Viêm Phong không thích thức ăn cho bệnh nhân trong đó.
Cho nên cô mới thức dậy lúc sáng sớm để hầm nồi canh gà này, chuẩn bị đưa cho Quý Viêm Phong một chút.
Đường Du Nhiên vừa dứt lời thì Thời Ngọc Thao lập tức nắm cánh tay nhỏ của cô, sau đó kéo cả người cô vào lòng.
Thời Ngọc Thao bá đạo đè Đường Du Nhiên trên bệ bếp.
Thời Ngọc Thao dùng thân hình cao lớn của mình vây Đường Du Nhiên vào lòng.
Đường Du nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Thời Ngọc Thao qua lớp vải mỏng, trái tim của cô đập liên hồi.
Advertisement
Đường Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Thời Ngọc Thao đã cầm chiếc cằm xinh xắn của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngọc Thao mím môi, lời nói nồng nặc mùi giấm: “Du Nhiên, vì hầm canh gà cho Quý Viêm Phong nên em dậy sớm xuống bếp?”
Bình giấm trong lòng Thời Ngọc Thao đã bị đánh đổ.
Phải biết rằng Thời Ngọc Thao ở cùng Đường Du Nhiên lâu như vậy rồi, thế mà anh chưa từng được ăn món gì do chính tay cô nấu, nhưng cô lại xuống bếp nấu canh cho Quý Viêm Phong! Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao lập tức cảm thấy chua xót, răng đầy mùi giấm.
Nghe lời nói tràn ngập sự ghen tuông của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô cười với anh một cái: “Em hầm nhiều lắm, có phần của anh mà.”
Thời Ngọc Thao nghe những lời này của Đường Du Nhiên, thì buồn rầu cùng ghen tuông trong lòng anh hơi tan một chút, nhưng mà anh vẫn nhíu mày nhìn cô, nói: “Nhưng anh cũng chỉ là người hưởng ké… chủ yếu là em hầm canh cho Quý Viêm Phong.”
Advertisement
Đường Du Nhiên nghe những lời cố tình kiếm chuyện của Thời Ngọc Thao, cô dở khóc dở cười đứng lên ôm lấy cổ anh, nhìn Thời Ngọc Thao rồi nói: “Viêm Phong bị thương vì em, bây giờ còn nằm trong bệnh viện, tuy trong đó có y ta nhưng em vẫn không yên tâm, cho nên em phải đến đó xem mới được…”
Nói rồi, Đường Du Nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Thao vẫn còn còn mím chặt môi giống như đứa trẻ chờ được dỗ, cô nhịn không được mà cong môi, nhón chân chủ động hôn lên môi mỏng của anh.
Đường Du Nhiên cố gắng học tập động tác hôn của Thời Ngọc Thao, đầu tiên là cẩn thận liếm trên môi mỏng mềm mại của anh, sau đó mạnh dạn cạy hàm răng của anh ra.
Lúc đầu Thời Ngọc Thao còn giả vờ bình tĩnh không nhúc nhích, thế nhưng chỉ cần nụ hôn sâu vừa vụng về vừa ngây ngô của Đường Du Nhiên, thì sự giả vờ bình tĩnh của anh đã lập tức vỡ tan tành.
Đôi mắt của anh không khỏi u ám hơn, chỉ trong chớp mắt, Thời Ngọc Thao giành lấy quyền chủ động, ôm chặt hông của Đường Du Nhiên để nụ hôn sâu hơn.
Hai người quấn lấy nhau hôn môi mãi cho đến khi Đường Du Nhiên sắp ngạt thở, thì Thời Ngọc Thao mới thỏa mãn dứt ra khỏi đôi môi của cô.
Anh áp trán của mình vào trán cô, hơi thở nóng hầm hập cùng hỗn loạn quấn quít vào nhau.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, cười với cô, quét đôi môi mỏng lên gương mặt mềm mại của cô rồi dừng lại ở bên tai, khẽ mút. Sau khi cảm nhận được Đường Du Nhiên đang run nhè nhẹ thì anh mới hài lòng cong khóe môi.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai Đường Du Nhiên: “Kỹ năng hôn cải thiện rồi, nhưng vẫn còn có thể tốt hơn nữa, cần phải luyện tập với anh nhiều hơn mới được.”
Nghe lời nói mập mờ của Thời Ngọc Thao, gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên lập tức đỏ lên.
Đường Du Nhiên im lặng trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, cô ôm hông của anh rồi ngập ngừng nói: “Thời Ngọc Thao… sau này nếu anh muốn uống canh thì em sẽ làm riêng cho anh… còn những món khác thì em nấu không ngon. Nhưng nếu như anh muốn ăn thì em sẽ học… chỉ cần anh không chê em nấu dở là được rồi.”
Những lời này của Đường Du Nhiên làm sự ghen tuông trong lòng Thời Ngọc Thao tan đi trong nháy mắt.
Đường Du Nhiên của anh không những xuống bếp, mà còn học nấu ăn vì anh.
Thời Ngọc Thao cười tươi nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Cô Đường Du Nhiên, anh rất nhỏ mọn, rất dễ nổi máu ghen.”
“Cho nên sau này em chỉ có thể xuống bếp học nấu ăn cho mình anh, còn những người khác thì không được.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, Đường Du Nhiên không biết phải làm sao, cô nở nụ cười ngọt ngào, vòng tay qua cổ của anh rồi gật đầu nghiêm túc: “Được, sau nay em chỉ xuống bếp nấu ăn cho mình anh.”
Nghe Đường Du Nhiên đồng ý, Thời Ngọc Thao lập tức hài lòng. Anh vỗ về gò má của cô, sau đó thì không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Nhưng lần này Thời Ngọc Thao hôn rất dịu dàng, sau khi hôn xong, Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên vào lòng rồi nói: “Thật ra anh không nỡ để em xuống bếp, sau này cứ giao cho dì Linh làm là được, con em thì chỉ cần ăn với anh.”
Nghe những lời này của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cảm thấy quá đỗi ngọt ngào, Thời Ngọc Thao của cô quá tốt rồi.
Đường Du Nhiên định hôn nhanh lên má của Thời Ngọc Thao, nhưng lại ngượng ngùng vội vàng thoát khỏi lồng ngực của anh: “Thời Ngọc Thao… anh ra ngoài chờ một lát đi, canh sắp chín rồi.”
Thời Ngọc Thao ở phòng bếp chỉ làm Đường Du Nhiên phân tâm, hơn nữa dì Linh mới trở về phòng lấy đồ, có thể đến đây bất cứ lúc nào, Đường Du Nhiên cũng không muốn dì Linh nhìn thấy hai người hôn nhau, cô sẽ cảm thấy xấu hổ mất thôi.
Cho nên Thời Ngọc Thao đã bị Đường Du Nhiên đẩy ra khỏi phòng bếp.
Đúng là Thời Ngọc Thao vừa đi thì dì Linh đến.
Đường Du Nhiên chỉ hầm canh gà, còn những món còn lại là do dì Linh làm.
Không bao lâu, canh gà của Đường Du Nhiên chín, cô lấy một chén đưa cho Thời Ngọc Thao.
Canh gà của Đường Du Nhiên rất ngon, màu sắc tươi sáng, nước canh thơm ngào ngạt không có chút váng dầu nào mà rất trong.
Cho dù Thời Ngọc Thao đã quen với các món ăn thượng hạng, nhưng anh cũng biết canh gà của cô vô cùng ngon.
Cho nên anh uống cạn hai chén liên tiếp.
Đường Du Nhiên cùng Thời Ngọc Thao ăn sáng xong, cô lại đến phòng bếp lấy canh gà cô nấu cho Quý Viêm Phong cùng cháo của dì Linh bỏ vào hộp giữ ấm, lúc này cô mới cầm túi của mình chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Để anh đưa em đi.” Thời Ngọc Thao cầm tay của Đường Du Nhiên.
Vốn dĩ Đường Du Nhiên không muốn làm tốn thời gian của Thời Ngọc Thao, thế nhưng Thời Ngọc Thao hết sức kiên quyết, cô không thuyết phục được anh nên đành để anh lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Một tiếng sau, chiếc Maybach của Thời Ngọc Thao dừng trước cổng bệnh viện.
Đường Du Nhiên cầm lấy đồ xuống xe rồi nói với Thời Ngọc Thao: “Không cần chờ em, anh cứ đến công ty trước đi, ở đây rất gần với công ty của em, lúc đó em đón xe là được rồi.”
Thời Ngọc Thao còn có chút không yên tâm, anh hơi nhíu mày, Đường Du Nhiên lập tức nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận, đến công ty thì em sẽ gọi cho anh.”
Nói rồi, Đường Du Nhiên sợ Thời Ngọc Thao chưa yên tâm nên bỏ thêm một câu: “Anh yên tâm, sóng gió đều qua rồi, không sao nữa rồi.”
“Anh đến công ty đi làm đi!”
“Vậy khi nào đến công ty thì nhớ gọi cho anh.” Thời Ngọc Thao vẫn không yên tâm, anh khẽ nhíu mày dặn dò cô rồi mới lái xe rời đi.
Đường Du Nhiên cầm bữa sáng đến phòng bệnh của Quý Viêm Phong.
Quý Viêm Phong đã tỉnh, anh ta đang ôm máy tính xách tay tựa ở đầu giường làm việc.
Đường Du Nhiên thấy vậy thì trừng mắt nhìn Quý Viêm Phong, để hộp giữ ấm lên tủ đầu giường rồi vội vàng đặt máy tính xách tay của Quý Viêm Phong sang bên cạnh: “Viêm Phong, vết thương trên người anh còn chưa khỏi mà, bác sĩ nói bây giờ anh phải nghỉ ngơi, việc gì mà để anh bận đến vậy… mới sáng sớm mà anh đã bắt đầu làm việc rồi…”
Quý Viêm Phong nghe những lời tràn đầy quan tâm của Đường Du Nhiên, anh ta cười: “Cũng không có gì… chỉ là sáng hơi chán nên xem email thôi.”
Nói rồi, Quý Viêm Phong lại nhìn Đường Du Nhiên, nói tiếp: “Không phải hôm nay là ngày đi làm sao? Sao em lại tới sớm như vậy?”
“Anh ăn sáng chưa?”
Như dự đoán, Quý Viêm Phong lắc đầu với Đường Du Nhiên: “Chưa ăn.”
Thực ra vừa rồi y tá có để đồ ăn cho Quý Viêm Phong, nhưng mà giống như Đường Du Nhiên đoán, Quý Viêm Phong không ăn được thức ăn cho bệnh nhân ở bệnh viện, cho nên không có bảo y tá lấy giúp anh.
Đường Du Nhiên có chút bất đắc dĩ nói: “Biết là anh sẽ như vậy mà…”
Nói rồi, Đường Du Nhiên lấy bàn ăn nhỏ để lên giường bệnh, lại lấy canh cùng cháo trong hộp giữ ấm ra để lên bàn, lúc này mới nói với Quý Viêm Phong: “Anh ăn nhanh đi kẻo nguội.”
“Canh gà nấu lúc sáng, rất thanh đạm, không có dầu mỡ, rất có dinh dưỡng. Cháo nấu mềm, anh ăn thử đi.”
“Cám ơn em, sớm như vậy mà đã mang bữa sáng qua đây cho anh.” Quý Viêm Phong cười, anh ta giơ tay vuốt tóc Đường Du Nhiên.
Ừm, giống như bây giờ cũng tốt, Đường Du Nhiên xem anh là anh trai, quan hệ của hai người giống như anh em ruột cũng không tệ lắm.
‘Chỉ cần em ấy vui là được rồi.’
Lúc đầu Quý Viêm Phong không muốn ăn, nhưng vì những thứ này là của Đường Du Nhiên đưa tới nên anh ta đã ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong, Quý Viêm Phong lại nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, ngày mai em không cần phải mang bữa sáng qua, em còn phải đi làm, không cần tốn thời gian đến bệnh viện, anh có y tá chăm sóc, em đừng lo lắng.”
“Không sao, cũng không xa lắm, em qua đây cũng tiện đường.” Nói rồi, Đường Du Nhiên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, cô nói: “Viêm Phong, anh nghỉ ngơi đi, em đến công ty, có chuyện gì thì gọi cho em!”