Hai người nhận lấy nụ hôn vừa ấm áp vừa nồng nàn tình cảm.
Cho đến khi Thời Ngọc Thao nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên gương mặt Đường Du Nhiên, lúc này anh mới vội vàng rời khỏi đôi môi anh đào của cô, anh luống cuống chân tay khẽ lau nước mắt cho cô, vẻ mặt không biết làm thế nào nhìn Đường Du Nhiên cưng chiều nói: “Du Nhiên, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi, lát nữa anh còn chuẩn bị cái khác, đừng khóc nữa, anh thấy sẽ đau lòng.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói xong không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn về phía Thời Ngọc Thao, giọng nói hơi nghẹn ngào vang lên: “Anh còn chuẩn bị thứ gì nữa vậy?”
Thời Ngọc Thao cúi đầu vỗ về hôn lên đôi môi Đường Du Nhiên, giọng nói vui vẻ đầy yêu chiều: “Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Nói xong Thời Ngọc Thao nắm chặt lấy tay Đường Du Nhiên, anh kéo cô ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên phục vụ đang chờ sẵn bên ngoài phòng bao.
Thời Ngọc Thao cầm lấy bó hoa trong lòng Đường Du Nhiên, đặt hoa sang một bên bàn ăn.
Lúc này anh mới cầm lấy thực đơn của người phục vụ đưa cho, anh thuần thục gọi liền vài món đều là những món Đường Du Nhiên thích ăn, sau đó đưa thực đơn đến trước mặt Đường Du Nhiên nói: “Nào, em xem thử còn muốn ăn gì nữa không?”
Advertisement
Đường Du Nhiên nhận lấy thực đơn, cô xem những món Thời Ngọc Thao đã gọi, trong lòng bỗng thấy vô cùng ấm áp.
Thời Ngọc Thao chỉ lo gọi những món Đường Du Nhiên thích, những món anh thích ăn ngược lại không có món nào.
Đường Du Nhiên lại cố tình gọi thêm những món Thời Ngọc Thao thích ăn.
Sau khi gọi món xong, những món vừa gọi đều đã được mang lên đủ.
Hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Thời Ngọc Thao còn đặc biệt gọi một chai rượu vang có nồng độ rất thấp, bởi vì tửu lượng của Đường Du Nhiên rất kém, Thời Ngọc Thao chỉ cho Đường Du Nhiên uống nửa ly.
Advertisement
Dưới bầu không khí vui vẻ, bữa cơm này ăn gần một tiếng đồng hồ mới xong.
Sau khi ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, chỉ mới hơn ba giờ chiều, Thời Ngọc Thao dắt tay Đường Du Nhiên ra khỏi nhà hàng, không biết anh lấy đâu ra hai cái khẩu trang.
Hơn nữa hai cái khẩu trang này còn là khẩu trang tình nhân, bên trên có thêu hình tình nhân hoạt hình vô cùng đáng yêu.
Thời Ngọc Thao nghĩ, dường như từ sau khi chuyện lần trước xảy ra trên Weibo, đã có rất nhiều người ở Diệu Thành biết đến anh và Đường Du Nhiên, bản thân Thời Ngọc Thao thì không có chuyện gì, nhưng anh biết Đường Du Nhiên không quen với những ánh mắt xa lạ đó, cho nên bây giờ anh mới chuẩn bị khẩu trang trước.
Đường Du Nhiên thấy hai cái khẩu trang tình nhân này cũng cảm thấy dở khóc dở cười, cô nhìn Thời Ngọc Thao cau mày nói: “Thời Ngọc Thao, anh lấy khẩu trang đáng yêu như vậy ở đâu ra đó?”
Gương mặt đẹp đẽ của Thời Ngọc Thao lại tỏ vẻ lạnh lùng như trước, anh cầm khẩu trang đeo lên cho cô rồi đáp: “Ồ, cái này anh đi mua đồ được người ta tặng đó.”
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ đỏ mặt ngại ngùng của Thời Ngọc Thao, nụ cười trên môi lại càng tươi hơn, cô cũng không vạch trần Thời Ngọc Thao, cô còn chưa nghe thấy có chuyện mua đồ cũng được tặng khẩu trang tình nhân bao giờ.
Cầm lấy một cái khẩu trang hình vẽ dành cho nam còn lại, Đường Du Nhiên kiễng chân lên đeo cho Thời Ngọc Thao.
Khẩu trang thêu hoạt hình che hơn một nửa gương mặt của Thời Ngọc Thao, chỉ lộ ra đôi mắt sâu xa.
Gương mặt vốn lạnh lùng kiêu ngạo của Thời Ngọc Thao bây giờ đeo thêm một cái khẩu trang hoạt hình tình nhân, dường như có sự tương phản trông vô cùng đáng yêu!
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ của Thời Ngọc Thao, khóe môi không nhịn được nở nụ cười thật tươi.
Thời Ngọc Thao lần đầu tiên bị Đường Du Nhiên nhìn bằng ánh mắt như vậy cũng hơi ngại ngùng, chỉ cảm thấy hai má đang nóng bừng, may mà bây giờ có khẩu trang che đi, nếu không thì sẽ bị Đường Du Nhiên nhìn thấy hai má đang đỏ ửng lên của anh.
Suy nghĩ một lát, Thời Ngọc Thao giả vờ ho nhẹ vài cái, vội nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Vừa mới ăn no, chúng ta đi dạo phố cho tiêu cơm đi.”
Bên cạnh nhà hàng kiểu Pháp này là một trung tâm thương mại lớn.
Đường Du Nhiên gật đầu với Thời Ngọc Thao, sau đó lại nhìn bó hoa hồng Louis XIV đang ôm trong lòng, cô có vẻ không nỡ nói với Thời Ngọc Thao: “Ôm bó hoa đi dạo phố không tiện, hay là chúng ta bỏ hoa vào trong xe trước đi.”
Có lẽ vì hôm nay là lễ tình nhân nên trên đường cũng đông người, bó hoa đang ôm trong người lại to quá, Đường Du Nhiên sợ người đi đường không cẩn thận đụng hư hoa của cô.
Hơn nữa ôm bó hoa lớn như vậy, lại là hoa hồng Louis XIV vô cùng đặc biệt, quả thật rất gây sự chú ý, vừa rồi lúc Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ra khỏi nhà hàng, cô chắc chắn ai cũng nhìn hai người.
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói vậy, anh rất quan tâm chủ động cầm lấy bó hoa trong lòng Đường Du Nhiên đặt vào trong ghế sau xe, sau đó mới nắm tay Đường Du Nhiên bước vào trung tâm thương mại.
Thời Ngọc Thao dẫn Đường Du Nhiên vào một cửa hàng thời trang nữ trước.
Hiếm khi Thời Ngọc Thao kiên nhẫn đi theo lựa quần áo với Đường Du Nhiên, chốc chốc còn đưa ý kiến chọn đồ giúp cô.
Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Thời Ngọc Thao rất tốt.
Quần áo Thời Ngọc Thao chọn cho Đường Du Nhiên đều rất hợp với cô.
Thấy tình cảm của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao tốt như vậy, ngay cả nhân viên tư vấn bên cạnh cũng không nhịn được nhìn hai người bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.
Bởi vì Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên lúc này vẫn đeo khẩu trang, những nhân viên đó không hề nhận ra hai người, bọn họ ngưỡng mộ nhìn Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cười nói: “Tình cảm của anh và chị nhà tốt thật.”
Nhân viên tư vấn đó thấy Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao rất hiểu ý nhau dù là những chi tiết nhỏ nhặt nhất, còn tưởng Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên là vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.
Nhân viên tư vấn vừa nói xong, đôi gò má dưới lớp khẩu trang của Đường Du Nhiên lập tức đỏ bừng, tim cũng đập nhanh hơn, ánh mắt ngại ngùng nhìn về phía Thời Ngọc Thao, nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt vui vẻ của anh đang nhìn cô.
Đường Du Nhiên ngẩn người ra, vẫn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao đã lập tức đặt trên đỉnh đầu cô, Thời Ngọc Thao vô cùng cưng chiều khẽ xoa đầu Đường Du Nhiên, mỉm cười đáp lại nhân viên tư vấn vừa nói những lời khi nãy: “Cảm ơn.”
Phải biết rằng bình thường Thời Ngọc Thao rất hiếm khi nói cảm ơn người khác! Một câu cảm ơn này đủ để thấy lúc này tâm trạng Thời Ngọc Thao đang tốt cỡ nào.
Bởi vì bây giờ thời tiết đã dần dần mát mẻ, bắt đầu bước sang mùa thu, cho nên lúc này Thời Ngọc Thao chọn cho Đường Du Nhiên toàn là quần áo mùa thu.
Thoáng chốc Thời Ngọc Thao đã chọn cho Đường Du Nhiên ba bộ liền.
Đường Du Nhiên nghĩ quần áo ở nhà vẫn còn rất nhiều, ánh mắt lập tức nhìn về phía Thời Ngọc Thao, còn chưa kịp nói gì Thời Ngọc Thao đã giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh bỗng cúi người áp sát bên tai Đường Du Nhiên khẽ nói: “Không sao, mua nhiều về nhà chỉ mặc cho anh xem cũng được.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Đường Du Nhiên đã bị anh chọc cho đỏ mặt!
Lúc này Đường Du Nhiên cảm thấy rất may mắn vì có đeo khẩu trang, người khác không nhìn thấy hai má đang ửng hồng của cô.
“Được rồi, gói ba bộ này lại giúp tôi đi.” Thời Ngọc Thao nói với nhân viên tư vấn bên cạnh.
Nhân viên tư vấn vội cung kính đáp lại, nhanh chóng gói ba bộ đồ lại, hai tay đưa đến trước mặt Đường Du Nhiên.
Lần này đến lượt trả tiền, Thời Ngọc Thao lại nhanh hơn Đường Du Nhiên một bước, lấy thẻ ngân hàng ra quẹt thẻ thanh toán.
Sau khi thanh toán xong Thời Ngọc Thao sợ Đường Du Nhiên không vui, vội nắm chặt tay Đường Du Nhiên nói: “Lần này cứ coi như quà lễ tình nhân anh tặng em, vì vậy để anh trả tiền cho.”
Đường Du Nhiên nghe xong cũng không tiện nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu với Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao thản nhiên cầm lấy túi trong tay Đường Du Nhiên, tay còn lại nắm chặt lấy tay cô bước ra khỏi cửa hàng thời trang nữ.
May mà bên cạnh cửa hàng thời trang nữ là một cửa hàng thời trang nam, đôi mắt Đường Du Nhiên chợt bừng sáng, vội kéo tay Thời Ngọc Thao bước vào cửa hàng thời trang nam.
Thời Ngọc Thao để mặc cho Đường Du Nhiên kéo mình vào trong cửa hàng, nhìn những bộ quần áo nam đủ loại kiểu dáng đó, ánh mắt sâu xa của Thời Ngọc Thao không khỏi hiện lên vẻ mong chờ nhìn về phía Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên hơi buồn cười nhìn vào mắt Thời Ngọc Thao, rõ ràng tủ quần áo của Thời Ngọc Thao cũng không thiếu đồ, hơn nữa cô nhớ sáng hôm nay lúc cô giúp anh lấy đồ, cô còn nhìn thấy mấy bộ đồ vest vừa mang tới còn chưa kịp mặc nữa.
Sao bây giờ ánh mắt Thời Ngọc Thao nhìn cô giống như chưa từng được mua đồ vậy?
Đường Du Nhiên dở khóc dở cười nghiêm túc chọn từng bộ cho anh.
Nhưng nhìn gần hết cửa hàng, Đường Du Nhiên lại không vừa ý bộ nào.
Đường Du Nhiên cũng là người từng trải, những bộ Thời Ngọc Thao đang mặc trên người tuy không có nhãn hiệu gì, nhưng Đường Du Nhiên có thể nhìn ra những bộ đồ đó không hề thua kém bất kỳ một thương hiệu nổi tiếng nào, hơn nữa toàn bộ còn được làm thủ công, sợ là phải đắt hơn cả những bộ của các thương hiệu nổi tiếng đó.
Cửa hàng thời trang nam này cũng là một cửa hàng thời trang đắt đỏ, Đường Du Nhiên kiềm chế suy nghĩ nhìn quanh một lượt, sau đó mới vừa ý vài bộ.
Đường Du Nhiên cầm quần áo đến ướm lên người Thời Ngọc Thao một chút, bộ đồ vest màu xanh đậm, màu sắc chững chạc nam tính rất thích hợp với Thời Ngọc Thao.
Chất liệu của quần áo cũng rất đẹp, Thời Ngọc Thao lại có vóc dáng rất chuẩn, kích thước của bộ vest vừa khéo lại rất hợp, Đường Du Nhiên nhìn xong cũng coi như hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói: “Bộ này anh thấy thế nào?”
Ánh mắt sáng rực của Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nói: “Em quyết định đi, em thấy đẹp là được.”
Đường Du Nhiên bị những lời của Thời Ngọc Thao làm cho không biết phải chọn thế nào, cô cẩn thận xem lại bộ vest này một lát, sua khi xác nhận rất hợp với Thời Ngọc Thao mới nói với cô bán hàng: “Được rồi, gói bộ này lại đi.”
Nói xong ánh mắt Đường Du Nhiên lại nhìn lên tủ kính, bên trong đang bày rất nhiều cà vạt được may thủ công tinh xảo.
Màu sắc của những chiếc cà vạt này rất đa dạng, chất liệu cũng rất tốt, Đường Du Nhiên lại rất thích, lập tức chọn cho Thời Ngọc Thao ba chiếc cà vạt, lúc tính tiền, Thời Ngọc Thao đang định lấy thẻ ngân hàng ra, Đường Du Nhiên đã nhanh tay lấy thẻ ra đưa cho cô bán hàng trước, ánh mắt nhìn về phía Thời Ngọc Thao nói: “Không được giành với em, cái này cũng coi như là quà lễ tình nhân của em tặng cho anh.”