Trong lúc nhất thời ngây người thì nghe tiếng của Lý Nhược Tuyết: “Đường Du Nhiên, nhanh lên, chúng ta mau vào thôi, chúng ta làm xong sớm để còn về sớm.”
Nghe vậy, Đường Du Nhiên đành đuổi theo Lý Nhược Tuyết, đồng thời cô cũng không nhịn được mà hỏi: “Chẳng phải chúng ta đi đưa hợp đồng tín dụng sao? Sao giờ lại tới khách sạn?”
Lý Nhược Tuyết chột dạ, không dám nhìn Đường Du Nhiên mà chỉ trực tiếp trả lời: “Ờ… Giám đốc Lý đó bây giờ đang ở khách sạn, ông ta là giám đốc của một ngân hàng tư nhân.
Lần này, công ty chúng ta tìm ông ta là để phê duyệt cho vay, lát nữa chúng ta còn phải để ông ta ký tên đồng ý nữa.
Chúng ta tuyệt đối không được làm mất lòng ông ta.
Nếu không, khi trở về chúng ta chắc chắn sẽ bị phê bình!”
“Ừm, tôi biết rồi.” Đường Du Nhiên trả lời, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không yên tâm.
Vừa đến khách sạn, Lý Nhược Tuyết đã lấy điện thoại ra, cô ta tìm số điện thoại của giám đốc Lý mà Bạch Tiên Nhi vừa gửi, sau đó cô ta bấm phím gọi.
Điện thoại vừa đổ chuông đã kết nối với đầu dây bên kia.
“Chào giám đốc Lý, tôi là Lý Nhược Tuyết.
Tôi và đồng nghiệp vừa đến khách sạn, chẳng hay giám đốc Lý đang ở đâu ạ? Chúng tôi đến để tìm ông ạ.” Lý Nhược Tuyết cười nói với vẻ mặt đầy sự lấy lòng.
“Các cô cứ tìm nhân viên phục vụ và bảo họ dẫn đường cho các cô đến phòng Nhã Trúc.
Mau tới đây đi, tôi đợi các cô lâu lắm rồi.” Giám đốc Lý nóng lòng muốn gặp người đẹp trong ảnh!
Vì sợ làm người đẹp trong ảnh sợ hãi, giám đốc Lý đã cố tình đặt một phòng riêng trong phòng ăn của khách sạn Quân Di, ăn cơm trước, rồi lại cho người đẹp uống thêm chút rượu để buông lỏng cảnh giác, sau đó mới lên phòng “giao lưu tình cảm”.
Lý Nhược Tuyết cúp điện thoại sau đó đến tìm nhân viên phục vụ dẫn cô ta và Đường Du Nhiên đến phòng Nhã Trúc.
Ngay khi cửa phòng được đẩy ra, giám đốc Lý đang ngồi bên trong nhanh chóng đứng dậy.
Ông ta thoáng nhìn, cuối cùng Đường Du Nhiên cũng bước vào phòng.
Đường Du Nhiên quá sáng chói, cô đẹp đến mức làm lưu mờ những người bên cạnh, cô khiến giám đốc Lý quên mất rằng bên cạnh cô còn có một nhân viên phục vụ và Lý Nhược Tuyết.
Giám đốc Lý trợn cả mắt, ánh mắt của ông ta giờ đây giống như bị dán chặt vào vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài xinh đẹp của Đường Du Nhiên, không thể nào dời đi chỗ khác.
Đẹp! Thật sự rất đẹp! Quả thực là ưu tú!
Không chỉ dáng dấp xinh đẹp kiều diễm! Mà đến cả dáng người cũng trước lồi sau vểnh tạo nên đường cong hoàn hảo, quả thực là khiến người ta ngây người!
Với vòng eo nhỏ nhắn đó, e rằng giám đốc Lý có thể cầm bằng hai tay, còn cả đôi chân thon dài trắng nõn nà đó nữa.
Trời ạ, chỉ cần nhìn đôi chân này thôi, máu trên người giám đốc Lý đã sôi lên rồi, và tất cả sự hưng phấn đó đều đang dồn xuống phần thân dưới.
Chưa kể đến làn da trắng nõn và mềm mại của Đường Du Nhiên, trông giám đốc Lý như thể ông ta hận không thể lưu lại ấn ký màu đỏ trên người cô.
Ngay khi Đường Du Nhiên đi theo Lý Nhược Tuyết vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt hai người chính là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn cùng cái bụng bia, trên mặt còn lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
Phỏng chừng, người đàn ông trung niên này chính là giám đốc ngân hàng không thể đắc tội mà Lý Nhược Tuyết đã nói.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, nháy mắt sau, Đường Du Nhiên đã bắt gặp ánh mắt đầy thô tục và trơ trẽn mang theo đó là du͙ƈ vọиɠ không thể che giấu của giám đốc Lý.
Ánh mắt của giám đốc Lý đúng rõ thô tục, như thể ông ta hận không thể cởϊ qυầи áo của Đường Du Nhiên ngay tại chỗ, đã vậy ông ta còn luôn nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra dưới váy của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, và dường như muốn xoay người rời đi!
Nhưng những lời Lý Nhược Tuyết nói trước đó cứ vang lên trong tâm trí cô, Đường Du Nhiên chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Trong một xã hội được cai trị bởi luật pháp như hiện tại, Đường Du Nhiên không tin giám đốc Lý thực sự dám làm gì cô!
Huống chi bên cạnh cô còn có Lý Nhược Tuyết!
Lúc này, Đường Du Nhiên vẫn chưa biết rằng bản thân đã đánh giá thấp sự xấu xa của bản chất con người này!
Sau khi nhân viên phục vụ dẫn đường cho Đường Du Nhiên và Lý Nhược Tuyết xong thì rời đi.
Lý Nhược Tuyết thấy ánh mắt cứ dán chặt vào Đường Du Nhiên của giám đốc Lý, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn giám đốc Lý cười và chào hỏi: “Chào giám đốc Lý, đã lâu không gặp.
Tôi là Lý Nhược Tuyết đến từ bộ phận tài chính của công ty Đường Thị, chúng ta đã gặp nhau vào một năm trước.”
Giọng nói của Lý Nhược Tuyết cuối cùng đã kéo hồn của giám đốc Lý lại.
Giám đốc Lý miễn cưỡng rời mắt khỏi Đường Du Nhiên rồi nhìn về phía Lý Nhược Tuyết cười, nói: “Nào, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói.”
Nói xong, giám đốc Lý là người ngồi xuống trước tiên.
Lý Nhược Tuyết lập tức ngồi xuống đối diện với giám đốc Lý, tất cả cùng ngồi xuống, Đường Du Nhiên cũng đành ngồi bên cạnh Lý Nhược Tuyết.
Ánh mắt hèn mọn và bỉ ổi của giám đốc Lý lại tiếp tục rơi trên người Đường Du Nhiên, ông ta cười nói: “Cô đây thật xinh đẹp, chẳng hay nên xưng hô thế nào? Cô đây cũng đang công tác tại công ty Đường Thị sao?”
Vì phép lịch sự, Đường Du Nhiên cũng chỉ đành nhìn giám đốc Lý và trả lời: “Chào giám đốc Lý, cứ gọi tôi Đường Du Nhiên là được.
Tôi cũng mới vào công tác ở công ty Đường Thị cách đây không lâu.”
“Đường Du Nhiên! Tên rất hay! Tên của cô Đường cũng đẹp y như người của cô Đường!” Giám đốc Lý cười ha hả đáp.
Lời nói của giám đốc Lý không khỏi khiến Đường Du Nhiên nhíu mày.
Giám đốc Lý cũng không phải kẻ ngốc, thấy Đường Du Nhiên cau mày cũng không tức giận, ông ta lập tức đổi chủ đề và kêu nhân viên phục vụ vào gọi món.
Dù sao, giám đốc Lý cũng chưa bao giờ thấy người nào ưu tú như Đường Du Nhiên!
Người đẹp như vậy, phần lớn hơi khó giải quyết cũng là đương nhiên, giám đốc Lý cũng không muốn làm cho “con vịt” ngon lành vừa đến miệng đã vụt mất!
Nếu bỏ qua nụ cười đắm đuối và bỉ ổi trên khuôn mặt thì giám đốc Lý vẫn là người khá lịch thiệp, ông ta đưa thực đơn cho Đường Du Nhiên trước và nói: “Cô Đường, cô xem thích ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời, cô Đường cứ tự nhiên.”
Loại cục diện này thật sự khiến Đường Du Nhiên không có hứng thú ăn bất cứ thứ gì, cô không thèm liếc nhìn thực đơn lấy một cái mà đẩy ngay thực đơn sang trước mặt Lý Nhược Tuyết bên cạnh: “Cô chọn đi, tôi không kén ăn, món gì cũng được.”
Lý Nhược Tuyết đành gọi tượng trưng hai món rồi đưa thực đơn lại cho giám đốc Lý: “Giám đốc Lý, tôi đã gọi món rồi.
Ông xem, ông cũng chọn món đi.”
Giám đốc Lý chọn hai món ngẫu nhiên và đặc biệt gọi thêm một chai rượu vang đỏ.
Rất nhanh sau đó, các món ăn đã được dọn lên đầy đủ, giám đốc Lý đứng dậy và trực tiếp cầm lấy chai rượu vang đỏ, đầu tiên là rót một ly cho Đường Du Nhiên, sau đó là Lý Nhược Tuyết.
Tiếp đến giám đốc Lý đặt chai rượu xuống, ông ta nâng ly rượu lên, cười ha hả với Đường Du Nhiên: “Nào, cô Đường, lần đầu gặp mặt, tôi mời cô trước một ly.”
Vốn dĩ, công ty của Đường Du Nhiên muốn nhờ vả giám đốc Lý, nhưng giờ giám đốc Lý lại hạ mình mời Đường Du Nhiên trước một ly.
Theo lý thuyết, cho dù thế nào đi chăng nữa, Đường Du Nhiên cũng phải uống ly rượu này.
Giám đốc Lý mỉm cười và ung dung nhìn Đường Du Nhiên, sau đó những gì ông ta thấy là một Đường Du Nhiên dường như không hề làm theo những gì ông ta nói phía trên..