“Đường Du Nhiên, cô nhất định rất hận tôi, rất căm ghét tôi đúng không.
Tôi muốn cô phải gắn cái mác là vợ hợp pháp của Khâu Thiếu Trạch tôi, để dày vò cô từng giây từng phút!”
“Khâu Thiếu Trạch, anh điên rồi!” Đường Du Nhiên nhíu chặt mày tỏ vẻ ghét bỏ.
“Đúng, tôi điên rồi đó! Đường Du Nhiên, tôi đã không yên ổn, các người cũng đừng hòng có được yên ổn.”
Khâu Thiếu Trạch quát lên, vừa nói xong thì điện thoại trong túi áo cũng chợt vang lên.
Vốn dĩ anh ta không muốn quan tâm tới, nhưng mà tiếng chuông cứ vang lên hết lần này tới lần khác, khiến anh ta cảm thấy rất phiền nhiễu.
Vừa lấy ra xem, là của Vương Ngọc gọi tới.
Khâu Thiếu Trạch tưởng là chuyện liên quan tới Bạch Tiên Nhi, mà bây giờ anh ta vốn dĩ không có tâm trạng lo lắng cho cô ta.
Cho nên lập tức đen mặt lại, ngắt máy.
Nào ngờ chỉ vừa mới ngắt máy, còn chưa kịp bỏ điện thoại vào túi áo thì đã nghe tiếng chuông vang lên lần nữa.
Quả nhiên vẫn là số máy của Vương Ngọc.
Khâu Thiếu Trạch chau mày dữ tợn, trong lòng càng thêm buồn bực.
Ngay lúc vừa định cúp máy, Thời Ngọc Thao đứng ở bên kia lại chậm rãi nói với anh ta: “Khâu Thiếu Trạch, là điện thoại từ công ty gọi tới nhỉ.
Tôi khuyên cậu nên nghe máy thử đi, nói không chừng là có chuyện rất quan trọng muốn tìm cậu đó.”
Nghe người kia nói câu này, Khâu Thiếu Trạch bỗng hồi hộp, từ trong đáy lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành rất mãnh liệt.
Tay cầm điện thoại cũng thoáng run rẩy vài cái, Khâu Thiếu Trạch vội vã nhấn nút nghe.
Vừa mới áp điện thoại vào tai đã nghe giọng nói hoang mang của Vương Ngọc từ đầu dây bên kia truyền tới: “Trạch tổng, không xong rồi Trạch tổng.
Có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Đôi mắt sưng húp của Khâu Thiếu Trạch thoáng trở nên hung ác, lạnh giọng nói: “Nói! rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Trạch tổng! Vừa nãy người đại diện của tập đoàn Thời Thị bên kia gọi điện nói muốn rút vốn!”
“Dự án hợp tác giữa chúng ta với tập đoàn Thời Thị đó đã đầu tư vào rất nhiều tiền, dự án chỉ mới tiến hành được một phần ba, nếu như bây giờ mà Thời Thị rút vốn, công ty của chúng ta sẽ không thể xoay được nguồn vốn, tiếp tục duy trì dự án được.”
“Đã đầu tư rất nhiều vốn vào đó, mà một khi dự án đã có sự nhúng tay của tập đoàn Thời Thị rồi, chỉ sợ là những công ty khác sẽ không ai dám nhận.
Hiện tại những số vốn đầu tư mà chúng ta bỏ vào lúc đầu coi như đổ sông đổ biển rồi.”
Mấy lời nói dồn dập của Vương Ngọc khiến Khâu Thiếu Trạch nghe xong đều cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ không ngừng vang đi vang lại thông tin tập đoàn Thời Thị muốn rút vốn đầu tư.
Nên biết rằng Khâu Thiếu Trạch đã đặt dự án đầu tư với tập đoàn Thời Thị đó lên hàng đầu, hầu như là đầu tư toàn bộ số vốn lưu động của công ty vào đó.
Anh ta biết rất rõ, nếu như vào ngay lúc này mà Thời Thị rút vốn thì toàn bộ số vốn mà anh ta đã đầu tư vào đó sẽ trôi đi theo nước.
Khoản nợ ngân hàng kia cũng sẽ không trả nổi, anh ta chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Vương Ngọc còn nói thêm mấy chuyện khủng hoảng ngoài lề nào đó, nhưng mà Khâu Thiếu Trạch không nghe nổi nữa, trực tiếp cúp máy.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, hai tay siết chặt thành hình nắm đấm.
Ngay lập tức, người ở đây như mất kiểm soát mà đi tới chỗ Thời Ngọc Thao, duỗi tay nắm lấy cổ áo của anh: “Thời Ngọc Thao! Mày là có ý gì? Đang yên đang lành tại sao lại bỗng rút vốn?”
“Thời Ngọc Thao, lúc trước không phải đã thỏa thuận xong hết rồi sao? Chúng ta là hợp tác đôi bên cùng có lợi, bây giờ dự án mới tiến hành được một nửa, mày đột nhiên rút vốn không phải là đang hại tao à?”
“Tao không có thù oán gì với mày, thậm chí còn là anh em tốt, tại sao lại muốn hại tao?”
Thời Ngọc Thao nhìn Khâu Thiếu Trạch thô lỗ nắm cổ áo của mình, anh chau chặt mày.
Còn chưa kịp lên tiếng, Đường Du Nhiên bên này đã mặc xong quần áo, đi xuống giường.
“Khâu Thiếu Trạch, là tôi bảo Thời Ngọc Thao làm như thế đấy.” Đường Du Nhiên bình tĩnh đứng trước mặt Khâu Thiếu Trạch, nói rõ ràng từng chữ.
Thoạt đầu, Khâu Thiếu Trạch là rất đỗi kinh ngạc, sau đó cảm xúc lại vỡ vụn, anh ta hung hăng quát cô: "Đường Du Nhiên! Cô điên rồi à, tại sao lại phải làm như thế? Đó cũng là công ty của nhà cô, lẽ nào cô muốn nhìn công ty của mình phải phá sản sao?
“Tôi không muốn nhìn công ty phá sản, nhưng mà anh, chính là anh đã ép tôi phải làm như vậy!”
“Anh lợi dụng tôi kết hôn với anh để cướp đi công ty nhà tôi, hiện tại nếu tôi không dùng cách này, tôi làm sao có thể lấy lại công ty của tôi về chứ?”
Khâu Thiếu Trạch hung hăng nhìn Đường Du Nhiên, lúc này đây, anh ta chỉ hận không thể tự tay bóp chết cô.
Anh ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng lại bị Đường Du Nhiên phá hủy cả rồi.
Khâu Thiếu Trạch thật chỉ căm hận không thể gϊếŧ chết cả hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ngay lập tức.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của anh ta trông vô cùng đáng sợ, hung hăng giơ tay lên muốn tát Đường Du Nhiên.
“Đường Du Nhiên! Thứ đàn bà đê tiện này!”
Thời Ngọc Thao nhìn thấy thế, ánh mắt thâm trầm càng chìm sâu xuống.
Anh nhanh chóng giơ tay lên, chuẩn xác tóm được tay của Khâu Thiếu Trạch.
“Khâu Thiếu Trạch! Tôi đã nói rồi, nói chuyện giữ mồm lại một chút, câu này tôi sẽ không nói lại lần thứ ba đâu.” Thời Ngọc Thao lạnh lùng nhìn Khâu Thiếu Trạch, một bên kéo tay của Đường Du Nhiên ra phía sau mình che chắn lại.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy Thời Ngọc Thao toàn tâm bảo vệ cho Đường Du Nhiên, bỗng tự cười chế giễu.
Đúng rồi, sao anh ta lại quên mất Đường Du Nhiên bây giờ đang có cây cổ thụ Thời Ngọc Thao này bảo bọc chứ.
Một người không có gốc rễ hay bối cảnh đặc biệt gì như anh ta, thật sự không thể đụng tới một Thời Ngọc Thao quyền thế, tráo trở này được.
Khâu Thiếu Trạch chán nản rụt tay lại, nắm đấm vẫn còn đang siết rất chặt ở hai bên tay.
Anh ta nham hiểm nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên: “Được lắm, Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên, hai người giỏi lắm.
Một người là anh em tốt của tôi, một người là vợ tôi.
Khâu Thiếu Trạch này sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.”
“Nhưng mà Đường Du Nhiên, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không vì thế mà ly dị đâu.
Tôi sẽ cứ dày vò cô cho tới chết!”
Nói xong, Khâu Thiếu Trạch lảo đảo xoay người, đi ra khỏi phòng khách sạn.
Cửa đóng sầm một tiếng, căn phòng khách sạn trống trải chỉ còn lại Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Anh quay đầu lại hỏi cô: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Đường Du Nhiên lắc đầu đáp, bây giờ cô đã không cần phải diễn kịch trước mặt Khâu Thiếu Trạch nữa, cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Em không cần quá lo lắng chuyện ly dị với Khâu Thiếu Trạch đâu.
Tới lúc đó, tôi sẽ có cách khiến anh ta đồng ý ly dị.”
Nghe được một câu khẳng định của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên lại thấy an tâm rất nhiều.
Cô không có chút băn khoăn nào cả, chân thành nói với anh: “Thời Ngọc Thao, chuyện lần này cám ơn anh đã giúp tôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc kèm theo nụ cười đó của cô, Thời Ngọc Thao lại nhịn không được mà đưa tay véo chóp mũi của người kia: “Đường Du Nhiên, em không cần phải khách sáo với tôi như vậy.”
Chẳng hiểu sao vì câu nói này của anh, bầu không khí giữa hai người lại lập tức trở nên ám muội..
Danh Sách Chương: