Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 105: CÓ VẤN ĐỀ

Lục Ly làm cảnh sát hình sự nhiều năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu loại người, nhìn là biết vợ của Vương Đại Tráng chẳng phải là người an phận thủ thường, làm ăn nhỏ là làm cái gì. Nhìn tên đầu trâu mặt ngựa vừa rời đi, chắc chín phần là nhân tình của mụ ta.

Tên Vương Đại Tráng là kẻ nhu nhược, vợ đem nhân tình về nhà, còn hắn thì đi kiếm tiền, phù hợp với phác họa tính cách của nghi phạm mà Khúc Mịch đã phác họa.

“Chị tìm lý do gọi Vương Đại Tráng trở về, đừng nói chúng tôi tìm anh ta.” Lục Ly không muốn nghe vợ Vương Đại Tráng nói chuyện, liên miệng quở trách chồng mình là rác rưởi, thực chất là ghét hắn kiếm không được bao nhiêu tiền.

“Cái này dễ!” Lý Hồng gọi điện thoại cho Vương Đại Tráng, nói với hắn đã làm xong cơm nước, kêu hắn về, đặt điện thoại xuống mụ ta nói tiếp: “Tên rác rưởi này từ sáng đến tối chỉ cần ăn thôi, chỉ cần có thịt thì trời sập cũng quay về.”

“Con chó ngoài kia là ai nuôi?” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Đại Tráng nuôi!” Lý Hồng trả lời: “Chẳng biết nhặt ở đâu được con chó hoang, lúc mới về khắp người toàn bọ chét, ghẻ lở. Đại Tráng không chê bẩn thỉu, mỗi ngày đều tắm rửa, chăm sóc nó, nuôi được một năm mới được thế này. Bây giờ là người gác cổng trung thành, dây trói mà lỏng một chút, người lạ vào là nó cắn chết.”

“Anh ta rất thích vật nuôi?” Lục Ly truy hỏi.

“Hắn rất kỳ lạ, chỉ thích chó, chó xấu xí cỡ nào cũng không chê. Nhưng thấy mèo là sợ, đàn ông lớn tướng thế rồi mà sợ mèo … Quả thật lập dị!” Lý Hồng chẳng hề tán đồng với lão chồng mình một chút nào, thanh âm không hề che giấu sự căm ghét và khinh bỉ.

Nghe mụ ta kể vậy, hai mắt Lục Ly sáng lên, kiềm chế sự kích động trong lòng, anh ta quan sát xung quanh.

“Xin hỏi có thể nhờ nhà vệ sinh được không?”

Lý Hồng chỉ chỗ cho Lục Ly, đi xuyên qua nhà khách đi về phía cửa sau, toilet nằm ở sân sau. Lục Ly đi qua nhà khách, gian sau là nhà bếp, không có gì bất thường.

Anh ta đẩy cửa sau, bước xuống bậc tam cấp, trông thấy một túi nilon đen, bên trong là rác sinh hoạt.

Lục Ly bước qua, lượm cành cây dưới đất, gảy gảy.

Đột nhiên một chiếc hộp đựng trang sức bằng nhung đen lọt vào mắt anh ta. Anh ta cẩn thận cầm lên, lấy chiếc túi vật chứng, cất vào trong, rồi lại đưa mắt thăm dò tứ phía.

Một lúc lâu sau, Lục Ly mới quay trở lại phòng khách. Anh ta vừa ngồi xuống thì nghe tiếng chó sủa.

Cộp cộp cộp! Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo một người đàn ông to con đi vào: “Vợ ơi! Ngày hôm nay lại ăn thịt sao? Là ngày gì?”

Hắn có vẻ rất hứng thú vừa đi vừa la, đến phòng khách nhìn những người lạ mặt, tay chân nhất thời lúng túng, đứng chôn chân tại chỗ.

“Mấy vị đây là cảnh sát đội hình sự, tìm anh có việc!” Lý Hồng lườm hắn một cái.

Vừa nghe hai chữ cảnh sát, sắc mặt hắn trở nên hoảng loạn, tay không ngừng vò vò vạt áo.

“Anh là Vương Đại Tráng?” Lục Ly đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Hắn gật đầu lia lịa, lắp bắp: “Tôi … Tôi không làm chuyện gì xấu!”

“Không làm chuyện xấu anh nói cũng không được, chúng tôi buộc tội anh cũng không được, tất cả đều phải có chứng có cớ. Mấy ngày trước, tức là vào ngày 15, khoảng từ năm giờ đến sáu giờ sáng anh đang ở đâu? Làm gì?” Lục Ly hỏi hắn.

Hắn càng ra sức vò vạt áo, liếc vợ mình, lắp bắp trả lời: “Tôi … tôi ở nhà … nằm nghỉ!”

“Đúng … Cái này tôi có thể chứng minh!” Lý Hồng vội cướp lời: “Anh ta vốn dĩ đang làm việc ngoài công trường, vừa đến nơi thì kêu đau bụng, đồng nghiệp đưa anh ta về. Các anh không tin có thể đi điều tra, người đưa anh ta về tên Lưu Hiểu, cũng là công nhân của công trường.”

“Nói cụ thể thời gian. Mỗi một lời khai của anh chị đều trở thành chứng cứ, nếu như nói dối phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Lục Ly yêu cầu Lưu Tuấn lấy sổ ra ghi chép lời khai.

Vương Đại Tráng càng run sợ hơn, Lý Hồng đúng là mụ đàn bà không sợ phiền phức: “Bọn tôi đều là dân đen, pháp luật gì gì đó không hiểu! Chúng tôi không ăn cắp, ăn trộm, mấy người đừng hòng hù dọa được tôi. Hôm đó, trời vừa sáng Đại Tráng đã ra công trường, khoảng hơn sáu giờ thì trở về.”

“Đau bụng sao không đi bệnh viện?”

“Đau bụng có phải là bệnh đâu, ăn uống vớ vẩn thì bụng đau! Từ sáng đến tối không kiếm ra tiền, chỉ việc nhỏ mà phải đi bệnh viện? Anh ta uống chút nước, nằm một giấc, ị một phát, là hết!” Lý Hồng đanh đá đáp trả.

Lưu Tuấn cau mày, viết lời khai thế nào đây? Viết như mụ ta nói thì không văn vẻ, nhưng theo quy định pháp luật buộc phải viết y những lời Lý Hồng nói.

“Hai người đọc qua một chút, nếu không có vấn đề thì ký tên vào!” Lục Ly hỏi thêm vài câu, sau đó đưa bản khẩu cung cho Lý Hồng.

Mụ ta ký tên, Vương Đại Tráng bắt chước mụ ta, làm theo. Hai người viết nét dọc nét ngang, nhìn là biết không được học qua mấy lớp.

Đi qua sân, con chó thấy Vương Đại Tráng, vâng lời nằm yên một chỗ, đuôi ngoe nguẩy, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

“Con chó này rất thông minh!” Khúc Mịch lên tiếng.

Nhắc đến chó tâm trạng Vương Đại Tráng tỉnh táo hơn hẳn. Hắn ngồi chồm hổm trên nền đất, ôm cổ con chó, con chó lè lưỡi liếm liếm mặt hắn.

“Tại sao anh không thích mèo!”

“Ngày trước tôi từng bị mèo cào, hơn nữa mèo kén ăn, lại còn không trung thành. Nhà ai mà có đồ ăn ngon là chạy tới, không nuôi được.” Vương Đại Tráng nói chuyện lưu loát hơn vừa rồi khá nhiều, vẻ mặt cũng có chút thần thái.

“Ồ!” Khúc Mịch gật đầu, đột nhiên lại hỏi: “Lần cuối cùng anh ăn thịt là hôm nào?”

“Là ngày 15 …” Vương Đại Tráng bật thốt lên, nói xong hắn len lén nhìn Lý Hồng, rồi cúi gằm đầu.

“Mọi người thấy thế nào?” Quay lại xe, Khúc Mịch lên tiếng hỏi.

Người suốt từ nãy đến giờ không nói tiếng nào, Mạnh Triết có ý kiến trước: “Em đã quan sát cẩn thận, nhà họ Vương không phải mới xây sửa năm nay. Tuy nhiên thiết bị gia dụng trong nhà là mới mua, em nhìn thấy hóa đơn mua hàng còn đặt ở dưới bàn trà. Như vậy có thể thấy gần đây nhà này mới thu vào được không ít tiền, ít nhất cũng hơn hai chục ngàn.

Vương Đại Tráng chỉ là công nhân, tiền lương là tính theo ngày, hắn không thể ngay lập tức có một số tiền lớn như thế, trừ phi là trúng xổ số. Lý Hồng tuy rằng có đường kiếm tiền riêng, nhưng chỉ dựa vào sắc đẹp và mánh lới moi tiền từ đàn ông chỉ là vài trăm lẻ, sẽ không có người nào hào phóng với cô ta như vậy. Vì vậy, em cho rằng hai vợ chồng Vương Đại Tráng có khả nghi.”

“Tôi đồng ý!” Lục Ly gật gù: “Vương Đại Tráng cao một mét tám, nhìn giày hắn mang khoảng số bốn mươi lăm, khá khớp với dấu giày chúng ta phát hiện tại hiện trường. Hơn nữa, hắn là kẻ nhu nhược, sợ mèo, là công nhân, không có trình độ văn hóa. Chứng cứ ngày phát sinh án mạng của hắn cũng có khả nghi, đột nhiên đau bụng … Trong này có ẩn tình!”

“Thêm vào đó, ngày hôm đó vợ hắn lại làm thịt cho hắn ăn, rất khả nghi. Lý Hồng là mụ đàn bà cay nghiệt, chẳng yêu thương Vương Đại Tráng, xem thường và ghét bỏ hắn. Ngày hôm đó Vương Đại Tráng đau bụng trở về, rõ ràng dạ dày không khỏe nhưng cô ta lại nấu thịt. Vợ chồng nhà bọn họ rõ ràng có chuyện vào ngày 15, em cảm thấy có liên quan đến án mạng nhà họ Đồng!” Lưu Tuấn giọng khẳng định.

Lục Ly lấy chiếc hộp trang sức ra: “Nhà họ Đồng bị giết, trong nhà hầu hết các tài sản có giá trị đều bị cướp hết sạch. Căn cứ họ hàng và hàng xóm cho biết, vợ của Đồng Huy có một bộ trang sức gồm: một chiếc dây chuyền một lượng rưỡi, một vòng tay bốn chỉ, và một viên chiếc nhẫn khoảng bảy phân vàng có chạm khắc … nhưng không thấy.

Trong túi rác ở sân sau nhà họ Vương tôi tìm thấy một hộp trang sức, có khả năng đã từng để một món đồ trang sức nào đó, nhưng theo tôi quan sát Lý Hồng không đeo bất kỳ nữ trang nào. Mang cái này về kiểm chứng, kết quả sẽ nhanh chóng thu được thôi!”

Phát hiện này khiến mọi người thêm phần phấn chấn, nhưng Khúc Mịch lắc đầu phủ quyết: “Vương Đại Tráng khá phù hợp với chân dung tôi đã phác họa nhưng hắn không phải là hung thủ! Tuy hắn rất ghét mèo, nhưng không hề có dấu hiệu hành hạ động vật, việc này có thể thấy rõ qua việc hắn nuôi chó. Tuy nhiên, đúng theo như lời các cậu phân tích, vợ chồng bọn họ có biểu hiện rất đáng ngờ, phải truy tra.”

Xe nhanh chóng quay về Cục cảnh sát, vừa khít là thời gian nghỉ trưa.

“Đội phó Lục, bên này còn chỗ!” Nhóm Khúc Mịch vừa vào thì Vương Tịnh vẫy vẫy tay với họ.

Trong cùng một phòng ban, mỹ nữ tự nhiên sẽ không thể cự tuyệt, Mạnh Triết nhanh chóng đi qua.

“Đội phó Lục, em còn tưởng mọi người ăn ở ngoài rồi. Nếu biết các anh về sớm như vậy thì sẽ lấy cơm giúp. Hôm nay có món bắp cải xào khá ngon, nhưng có lẽ đã hết rồi.” Vương Tịnh liếc nhìn Khúc Mịch một cái, rồi quay sang nói chuyện với Lục Ly.

Sáng nay đã hứng phải đòn lạnh nhạt của Khúc Mịch, cô ta không dám tự mình rước lấy nhục.

“Chạy về đây đúng giữa trưa, thôi kệ coi như có một chút manh mối, đỡ một chuyến công không.” Lục Ly đột nhiên nhớ ra Vương Tịnh khá thạo trong dấu vết học, anh ta lôi hộp trang sức ra: “Cô có thể lấy được dấu vết, định hình được món trang sức đã từng được đặt trong này không?”

Vương Tịnh cầm chiếc hộp lên, quan sát một chút: “Chiếc hộp trang sức này cũng thường thấy, bên trong có bọt xốp, nếu như là trang sức đặt đã lâu ở trong chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Để em cố gắng hết sức coi sao.”

Đừng nhìn biểu hiện não tàn của Vương Tịnh trước mặt Khúc Mịch, thật ra trong công việc cô ta là người thận trọng, không hàm hồ. Cô ta ăn vội phần cơm trưa, rồi quay về văn phòng, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã có kết quả.

“Đội trưởng Khúc, anh xem!” Cô đem bức mô phỏng món đồ trang sức cho Khúc Mịch xem.

Là một chiếc nhẫn, mặt trên là chữ Phúc.

Lục Ly đứng bật dậy: “Vợ Đồng Huy có một chiếc nhẫn y như vậy. Đội trưởng Khúc, tôi kiến nghị lập tức bắt Vương Đại Tráng!”

“Được! Theo ý anh!” Nếu đã giao quyền cho anh ta, Khúc Mịch không có ý định xen vào quá nhiều.

Lục Ly mau chóng dẫn cấp dưới quay lại ngoại thành, bắt Vương Đại Tráng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK