Mục lục
Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra em cần gấp một người bạn trai.” Khúc Mịch nghe Dĩ Nhu và Lưu Nguyên nói chuyện, cộng thêm quan sát vẻ mặt, anh càng dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô, “Tìm đại một người cũng được nhưng cũng phải cân nhắc chất lượng, đừng hạ đẳng cấp mình xuống!”

Vẫn ác miệng như thế, nhưng những lo lắng, buồn bực, bất an của Dĩ Nhu suốt ngày hôm qua lập tức tan biến, tựa như chỉ có anh ở đây tất cả mọi chuyện đều giải quyết một cách dễ dàng.

“Bắt tay một trăm, ôm eo hai trăm, hôn năm trăm, lên giường …. Con người của tôi rất biết giữ mình trong sạch, sẽ không vì tiền mà bán thân.” Vừa ôm eo Dĩ Nhu, Khúc Mịch vừa nghiêm giọng, “Cứ đếm cho kỹ, kết thúc thanh toán cả thảy.”

Cái này không phải đòi tiền trắng trợn à? Thôi kệ, tiêu tiền một chút nhưng lại khiến Dĩ Nhu an lòng không ít. Trong thâm tâm cô, ngoài cảm giác an lòng còn có sự tự trách, Dĩ Nhu cảm thấy mình đúng là người ích kỷ.

Cô biết rõ Khúc Mịch đang giúp mình, biết được anh chỉ độc miệng thế thôi, biết rõ nếu làm thế này sẽ một lần nữa làm anh tổn thương, nhưng mà --- Cô đang tự tìm một lý do để khiến bản thân thấy thoải mái hơn.

Khúc Mịch ôm Dĩ Nhu tiến vào phòng tiệc, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Người đàn ông anh tuấn, cao quý, người phụ nữ nhẹ nhàng, tựa như con chim nhỏ nép vào lòng người đàn ông, nhìn thôi cũng thấy thích mắt.

“Tiểu Nhu!” Dương Thâm đang đón khách, đã trông thấy cô từ đằng xa, lập tức đi qua, nhìn thấy Khúc Mịch đang ôm cô, bước chân anh ta chợt khựng lại.

“Dương Thâm, đó là bạn anh sao?” Khang Chỉ Kỳ nở nụ cười, kéo kéo cánh tay anh ta, “Đưa em sang chào hỏi một chút!”

Vừa nói xong Khúc Mịch cùng Dĩ Nhu cũng đã đến trước mặt.

“Chúc mừng giáo sư Dương!” Khúc Mịch đưa tay, miệng nở nụ cười, “Tôi và Dĩ Nhu hai người hai phong bao, người nào cưới trước là được lợi. Đợi đến khi chúng tôi kết hôn anh nhất định phải mừng lại một bao thật lớn nhé!”

“Ừ … Ha ha!” Dương Thâm cười gượng.

Khang Chỉ Kỳ cười cười: “Anh chị cũng thật mặn nồng, chắc chắn việc vui sắp đến rồi. Khi ấy nhất định phải mời vợ chồng em đó!”

“Tiểu Nhu và đội trưởng Khúc ngồi bên kia, đó là bàn bạn học của chúng ta!” Dương Thâm mời hai người ngồi vào bàn. Hôm nay có quá nhiều khách khứa, anh ta không có thời gian nói chuyện nhiều.

Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu qua đó, tình cờ ngồi cùng bàn với ‘anh chàng béo’ gặp ở bên ngoài.

“Dĩ Nhu, lâu lắm rồi không gặp.” Một cô gái bắt chuyện, mắt không ngừng liếc nhìn Khúc Mịch, “Đây là bạn trai cậu à? Nhìn quen quen.”

“Ừm!” Quan hệ của cô với các bạn học chỉ ở mức xã giao, sau này tốt nghiệp lại càng không còn liên hệ; nhưng những người ngồi bàn này là bạn học, cũng là đồng nghiệp với Dương Thâm cho nên cô cũng biết tên vài người.

“Nhận được thiệp mời của Dương Thâm, tớ nhìn tên cô dâu mà hết hồn. Ai nấy đều cho rằng Dương Thâm là chàng trai si tình ngàn năm có một, đời này nếu không phải cậu thì không nhất quyết không kết hôn. Vậy mà tốt nghiệp mới được hai năm, sao người nào cũng có chủ rồi? Đặc biệt là Dương Thâm, kết hôn rất nhanh!!! Tớ thật sự không còn tin vào tình yêu nữa.”

“Vương Nghiên nói nhăng nói cuội gì đấy!” Lưu Nguyên vội vàng ngăn cô ta lại, “Nói thì phải mang theo não, biết nhìn trước nhìn sau!” Dứt lời Lưu Nguyên lại nhìn Khúc Mịch, anh ta đoán bạn trai của Dĩ Nhu là người rất lợi hại.

Lưu Nguyên rất thích Dĩ Nhu, mặc dù bị cự tuyệt vẫn không thay đổi; tuy nhiên anh ta cũng biết mình không xứng với Dĩ Nhu, chỉ cầu mong Dĩ Nhu được hạnh phúc. Anh ta vốn nghĩ khi Dương Thâm kết hôn, cô sẽ phải chịu đả kích không nhỏ, không ngờ rằng cô cũng đã có bạn trai. Người đàn ông này nhìn cao ngạo, khỏi nói cũng biết là người không dễ gần.

“Liên quan gì? Ở đây đều là bạn học, ai mà không biết chuyện của bọn họ? Hơn nữa, một người đã kết hôn, một người cũng có bạn trai, người ta không để ý thì thôi, tớ thấy cậu còn để ý hơn cả người ta đó. Với lại những lời tớ nói đều là sự thật, các cậu ai mà không biết … Là bạn bè cả, cần chi phải giả mù sa mưa? Lưu Nguyên, nghe nói cậu đang công tác ở văn phòng chính phủ, đừng đem bộ dạng quan liêu ấy ra ứng xử với mọi người.”

Vương Nghiên mắng Lưu Nguyên một trận, càng đặt sự chú ý lên Khúc Mịch, “Sao anh quen được với Dĩ Nhu? Giáo sư Dương của bọn em đã nhiều năm như vậy mà không bắt được nữ thần, sao anh có thể bắt được vậy?”

Cả bàn ai nấy đều vểnh tai lên nghe.

“Chuyện này cô nên hỏi Tiểu Nhu?” Khúc Mịch quay đầu, ánh mắt dạt dào tình cảm nhìn Dĩ Nhu, “Lần đầu tiên khi gặp cô ấy tôi liền bị bắt mất!”

Bị bắt? Nói vậy là Dĩ Nhu theo đuổi à? ‘Băng sơn mỹ nhân’ xưa nay đều được cánh đàn ông theo đuổi, không ngờ có một ngày cũng phải chạy theo đàn ông?

Mọi người tập trung nhìn Dĩ Nhu, Dĩ Nhu hận không thể bóp chết người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây. Cô thừa nhận mình tổn thương Khúc Mịch, nhưng anh cũng đừng trả thù cô theo cách này chứ!

“Nào mau kể đi! Sao cậu quyết định đi theo anh chàng đẹp trai này vậy!?” Ở đâu cũng không thiếu mấy người nhiều chuyện.

Thời sinh viên tuy Dĩ Nhu không gây chuyện với ai, nhưng danh hiệu ‘nữ thần’ của cô cũng làm cho nhiều nữ sinh đố kị. Một sư huynh theo đuổi cô sáu bảy năm trời nay lại kết hôn, còn cô đi theo đuổi một người đàn ông khác …. Nghĩ thôi cũng thật hả dạ!

“Thật ra cũng chẳng có chiêu trò gì!” Khúc Mịch đột nhiên ôm lấy vai Dĩ Nhu, hơi thở kề sát bên tai cô khiến cô cảm giác ngứa ngáy, “Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mắt tôi, chỉ cần một nụ cười lơ đãng tôi liền cảm nhận được cả thế giới như bừng sáng, trong nháy mắt tôi bị ‘bắt’ mất!”

Dứt lời anh trừng mắt nhìn Dĩ Nhu.

Toàn những lời mật ngọt! Mỹ nữ đúng là nổi tiếng, cho dù đi đến đâu, cho dù bất cứ khi nào, đều có đàn ông đổ xô đến, hơn nữa người nào cũng đều rất tuấn tú.

“Tôi nghe thấy Dương Thâm gọi anh là đội trưởng Khúc, không lẽ anh là đội trưởng?” Trong bữa tiệc, một cô gái lên tiếng hỏi.

Nhớ năm đó người theo đuổi Dĩ Nhu đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, hiện tại đều là những tinh anh ngoài xã hội, ngay cả Lưu Nguyên cũng là trưởng phòng … Còn người bạn trai này của Dĩ Nhu chỉ tới chức đội trưởng, có kém cỏi quá chăng? Lập tức có người nở nụ cười mỉa mai, quả nhiên trên đời chả có gì thập toàn thập mỹ.

“Đội trưởng gì chứ …. Không đáng để nhắc đến. Tôi đến đâu cũng chỉ quen nói ra họ tên của mình, tôi là Khúc Mịch.”

--- Đúng là người này biết chức vị của mình quá thấp. Trước đây ở trường, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tăng Dĩ Nhu còn cho rằng cô ấy lòng cao hơn trời, giờ tìm đối tượng chỉ được bề ngoài xuất sắc, ngoài ra chẳng có năng lực nào cả. Thế nhưng cái tên Khúc Mịch này nghe rất quen ….

Á! Vương Nghiên đột nhiên nhớ ra được gì đó, cô ta nhìn chằm chằm Khúc Mịch, “Khúc Mịch, anh có phải là chuyên gia tâm lý tội phạm --- Khúc Mịch! Trước đây em đã từng tham gia buổi tọa đàm của anh ở trường đại học cảnh sát, nhưng đáng tiếc em ngồi xa quá nên nhìn không rõ, ngay cả chữ ký cũng không xin được. Thật là anh, đúng là anh rồi. Em nghe nói mấy vụ lớn ở Nam Giang đều là do anh phá án?” Cô ta hưng phấn, lải nhải không thôi.

Ngồi trong bàn đa số theo ngành pháp y, pháp chứng, cũng có người theo trinh sát hình sự, hai từ Khúc Mịch này như sấm bên tai; nhưng Khúc Mịch từ trước đến nay chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, nên chưa một ai biết mặt của anh. Nay nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mắt khiến ai nấy đều phấn khích.

Một số người đưa điện thoại, hỏi ý kiến anh các vấn đề chuyên ngành, Khúc Mịch không từ chối bất kỳ ai, đều trả lời gọn ghẽ, còn ký tặng cho Vương Nghiên.

“Rồng bay phượng múa, mạnh mẽ, cứng cáp. Quá đẹp!” Vương Nghiên cầm tờ khăn giấy, nhìn chữ ký trên đó, không ngừng tán thưởng.

Mới chỉ hai từ thì nhìn ra được gì chứ … Có nói quá không vậy?

“Dĩ Nhu à …. Tớ cứ thắc mắc hoài sao cậu không chọn Dương Thâm, thì ra đã gặp được ‘vương tử’ đời mình.” Vương Nghiên bật cười khanh khách, vẻ mặt thèm muốn và ghen tị.

Dĩ Nhu còn đang không biết nên đối đáp thế nào thì hôn lễ chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người ngồi xuống, nhìn về phía sân khấu, lúc này Dĩ Nhu mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tiệc cưới nào cũng vậy, chẳng có món nào ngon; tuy nhiên, đi đám cưới nào phải để ăn, tất cả đều chỉ muốn đến chúc mừng, chung vui cùng cặp đôi.

Kết thúc nghi thức hôn lễ, Dương Thâm và cô dâu cầm ly rượu trên tay đến từng bàn mời rượu, khi sang đến bàn bạn học cũ dĩ nhiên ồn ào gấp mười.

“Bây giờ tiệc rượu không giống với ngày xưa, đều làm ở nhà muốn uống tới chừng nào thì uống, nhưng ở đây thì không thể tận hứng.” Lưu Nguyên vỗ vai Dương Thâm, “Người anh em có thể sắp xếp đi tăng hai không. Toàn bạn học cũ không, cậu không thể bỏ rơi đám bạn này chứ!”

“Có có … đã sắp xếp hết cả rồi, là quán karaoke lớn nhất thành phố, đặt phòng to nhất, ai cũng phải đi!” Dương Thâm thật sự muốn chuốc bản thân say mèm: “Đội trưởng Khúc, tôi rất muốn được cùng uống với anh thi xem ai có tửu lượng cao hơn!”

“Được chứ!” Khúc Mịch đáp gãy gọn.

Đêm đó, tất cả mọi người tập họp ở quán karaoke lớn nhất, Dương Thâm và Khúc Mịch đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

“Uống khơi khơi thì có nghĩa gì!” Lưu Nguyên làm loạn, “Chúng ta thi rượu, ai thua phải ca.”

Lần đầu tiên Khúc Mịch đi những chỗ này, nghe ‘thi rượu’ lại càng không hiểu. Thế nhưng qua một vòng anh uống bốn năm ly đã hiểu được luật một cách rõ ràng, rồi thuận thế thắng liên tiếp làm Dương Thâm phải uống hết ly này đến ly khác.

“Không phải thua thì chỉ cần hát thôi sao? Anh uống ít thôi, cả ngày anh đã không ăn gì rồi!” Khang Chỉ Kỳ nhẹ giọng nhắc nhở.

Khúc Mịch ngồi tựa ghế sofa, rũ mắt nhìn anh ta, ngữ điệu mập mờ: “Tửu lượng không bằng, phản ứng cũng chậm, bại trận!”

“Đàn ông thi uống rượu không phải chỉ muốn được thoải mái à, xá gì đến mấy vụ ca ca hát hát. Em muốn hát thì tự mình hát đi!” Dương Thâm vốn là người ôn hòa nhưng đây là lần đầu tiên lại thô lỗ với vợ mới cưới mình như vậy.

Khang Chỉ Kỳ giận đến đỏ mặt, may là ánh đèn nhập nhoạng không ai phát hiện. Hơn nữa, người nào người nấy hoặc là đã ngà ngà, hoặc đang tám chuyện với bạn học nên không để ý.

Cô ta hừ một tiếng, quay đầu nhìn Dĩ Nhu ngồi ở trong góc. Cô ta cầm chai rượu qua, rót cho Dĩ Nhu một ly.

“Tôi mời chị, cám ơn chị đã đến chung vui, còn dẫn theo bạn trai.” Dứt lời, một hơi cạn sạch.

“Tôi ….”

“Tôi cũng không biết uống!” Khang Chỉ Kỳ cắt ngang lời cô, “Tuy nhiên hôm nay là ngày vui của tôi, cô không thể cạn với tôi một chén ư?!!”

Dĩ Nhu không còn cách nào khác phải nhắm mắt uống cạn, cảm giác tê cay từ cuống họng lan đến dạ dày, đầu óc quay mòng mòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK