Kim Hâm và Sử Phượng Yến chết thảm tại nhà riêng, điều này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là bảo mẫu của gia đình, bà ta được nghỉ phép, hôm nay quay lại lấy chút đồ dùng. Vừa vào đến cửa đã trông thấy thi thể của Kim Hâm, kinh sợ nên lập tức báo cảnh sát. Đợi đến khi cảnh sát đến nơi, phát hiện thêm hai bộ tử thi – một người một chó - ở trên lầu.
Bà bảo mẫu nhìn thấy thi thể Kim Hâm đã hoảng loạn, nghe nói trên lầu còn có người chết lại càng không dám lên. Vương Tịnh đang ở tầng trệt an ủi bà ta, đợi đến khi tâm trạng ổn định sẽ tiến hành lấy lời khai.
Lục Ly cùng một cảnh viên đang chụp ảnh hiện trường, khoa pháp chứng đang thu thập tang chứng, Dĩ Nhu ở lầu một kiểm tra tử thi Sử Phượng Yến.
Khúc Mịch vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, thấy Dĩ Nhu đã khôi phục sự trấn định trong công việc, anh đã yên tâm được một chút.
“Nữ, tuổi tác không rõ, cao 162cm, theo kiểm tra sơ bộ là bị chùy sắt đập trúng đầu tử vong. Phần ngực bị đâm bằng một con dao găm, thân dao màu xám, có chạm trổ, phần dao lộ ra khỏi cơ thể 1cm. Phần gáy, cánh tay, bụng và bắp đùi có tổng cộng mười sáu vết chém, to có, nhỏ có, nông sâu đủ cả.
Hạ thể có vết cắt rất nghiêm trọng, số lượng vết thương --- rất nhiều. Khuôn mặt nạn nhân bị chùy sắt đập mạnh nhiều lần, không quan sát rõ được ngũ quan, con ngươi lọt khỏi tròng mắt trái hiện tại vẫn chưa tìm thấy, kết quả chi tiết cần phải giải phẫu mới có thể kết luận.
Chú chó con bên cạnh tử thi, từ hình dạng có thể phán đoán đây là cho cưng, giống chó cụ thể kiểm tra sau. Đầu chó con bị hõm sâu, biến dạng, toàn bộ móng đều bị vũ khí sắc nhọn cắt đứt, có thể bằng đoản dao.
Có phải là con dao đang cắm trên ngực nạn nhân nữ hay không thì phải kiểm nghiệm mới có thể biết được kết quả chính xác. Bộ phận sinh dục bị đứt lìa, theo như vết đứt hoài nghi là dùng tay không thuận xé toạc rồi mới dùng dao cắt.” Thanh âm Dĩ Nhu cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhờ vào âm cuối khẽ run, Khúc Mịch mới nhận ra được cô đang cố gắng áp chế sợ hãi vào đáy lòng.
Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, máu lạnh. Sử Phượng Yến bị một chùy của hắn giết chết, sau đó hắn vẫn tiếp tục đâm thêm mười sáu nhát dao lên thi thể, cuối cùng tàn phá phần hạ thân. Hung thủ hành hạ con vật cưng cho đến chết, so với vụ án diệt môn trước đó, thủ đoạn từ từ tăng cấp.
Chỉ nhìn những cảnh tượng đẫm máu này, nghĩ đến hành động tàn bạo mất nhân tính của hung thủ, người bình thường đã không chịu được, huống chi là một người đã từng trải qua, chỉ cách hung thủ một cánh cửa tủ như Tăng Dĩ Nhu!
Cô hoảng sợ, điều này rất bình thường! Nếu như biểu hiện cô cực kỳ bình tĩnh và trấn định mới là điều khiến Khúc Mịch phải lo lắng.
Kiểm tra xong thi thể ở lầu trên, Dĩ Nhu xuống phòng khách tầng trệt.
So với Sử Phượng Yến, cái chết của Kim Hâm ‘nhẹ nhàng’ hơn nhiều.
“Ông ta bị chùy sắt đập mạnh sau gáy, là vết thương trí mạng, các nơi khác trên cơ thể không có vết thương.” Kiểm tra thi thể Kim Hâm cực kỳ đơn giản, “Có trúng độc hay dùng loại thuốc nào đó không thì cần giải phẫu nghiệm thi mới có thể kết luận.” Cô vừa nói vừa tháo găng tay.
Bên khoa pháp chứng đang lấy chứng cớ, Lục Ly đã xem xét sơ qua và chụp hình hiện trường tầng trệt và lầu một.
“Thông báo người nhà chưa?” Anh ta hỏi Hách Minh, “Con trai nạn nhân ở Toronto, chỉ có thể thông báo con dâu là Diệp Hồng.”
“Vẫn đang liên lạc. Điện thoại di động của Diệp Hồng tắt máy, phía bên công ty có nói cô ta chưa đi làm.” Hách Minh đang gọi điện thoại, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để liên lạc được Diệp Hồng.
Tâm trạng của bảo mẫu đã khá hơn, Vương Tịnh đang lấy lời khai bà ta.
“Nhà họ Kim tổng cộng có bao nhiêu người giúp việc?” Một căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ có Kim Hâm và Sử Phượng Yến thì có hơi kỳ lạ, tại sao thời điểm án phát trong nhà không có ai?
Bà ta vội trả lời: “Ông chủ bảo ngày mai đi công tác, bà chủ hẹn hội chị em đi Pháp mua sắm nên cho chúng tôi nghỉ. Tôi muốn về quên thăm con cháu. Đột nhiên nhớ ra cô hai có cho tôi mấy món đồ chơi cậu chủ nhỏ không xài nữa, nên tôi quay lại lấy.”
“Mọi người đều nghỉ, vậy ai chăm sóc Kim Phẩm Nguyên?”
“Cậu chủ nhỏ được cô hai đưa về nhà mẹ ruột. Mỗi tháng cậu phải về nhà bà ngoại ở hai ngày. Cô hai làm việc ở chi nhánh công ty nên chuyển ra căn hộ riêng sống. Trong nhà không có ai nên bọn tôi mới được nghỉ.”
Vương Tịnh dừng bút, “Không phải Diệp Hồng là phó giám đốc phòng kinh doanh à?”
“Mấy ngày trước vừa được bổ nhiệm làm tổng giám đốc chi nhánh của công ty. Nghe nói cô hai rất có năng lực, vừa mới nhận chức đã giành được hợp đồng lớn.” Nhắc đến Diệp Hồng, bà ta dường như nói nhiều hơn, “Cô hai là người rất tốt, rất giữ ý tứ với đám giúp việc chúng tôi. Hơn nữa, khi còn ở đây, lại chịu khó làm việc, chỉ cần rảnh một chút là làm việc nhà, không hề câu nệ việc mình là cô chủ. Bữa sáng của cậu chủ nhỏ đều do cô hai nấu, quần áo do chính cô hai giặt tay, chăm sóc rất tỉ mỉ và chu đáo. Ngày lễ ngày tết còn cho chúng tôi lì xì, chi rất hào phóng.”
Người phụ nữ xinh đẹp, có năng lực, lại hiền lành thiện lương … nghe qua là một người phụ nữ rất hoàn mỹ. Tuy nhiên, một người phụ nữ vẻ ngoài mười phân vẹn mười thì bên trong ‘thối nát’ không thể tả! Đây chính là suy nghĩ thật lòng của Vương Tịnh, có những lúc cô ta cảm thấy mình mắc chứng tự luyến, không ai có quyền ưu tú hơn cô ta, đặc biệt là phụ nữ!
“Diệp Hồng rất biết lấy lòng người khác!” Vương Tịnh khịt mũi coi thường, “Ngoài công việc, cô ta chăm sóc con cái một chút, ngày thường đã có người giúp việc lo lắng nên cũng đừng cho rằng là tài giỏi gì …. Đúng rồi, mọi người rời đi khi nào, Diệp Hồng đến đón đứa bé bao giờ? Có phải cô ta có chìa khóa căn biệt thự này?”
Bà bảo mẫu rõ ràng không thích nghe Vương Tịnh bình phẩm về cô hai của bọn họ như vậy, bà ta hơi sẵng giọng: “Cô hai đưa cậu chủ đi từ tối qua. Mọi người cũng nghỉ từ hôm qua. Sáng sớm nay tôi thức dậy lúc năm giờ, dự tính sẽ đi xe đò về quê, đến bến xe mua vé xong xuôi mới phát hiện quên đồ nên vội về đây lấy.”
“Nói cách khác cô là người cuối cùng rời đi?”
“Đúng!”
“Vì để đón được xe đò nên năm giờ sáng đã thức giấc, đến bến xe lại chỉ vì một món đồ chơi mà quay về?” Vương Tịnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng bà ta.
“Cô có ý gì?” Bà ta la lớn, “Cô hoài nghi tôi giết ông bà chủ sao? Tôi đi xe bus về đây, dùng thẻ, cô có thể điều tra! Những món đồ chơi đó đều mua từ nước ngoài về, cậu chủ nhỏ chỉ chơi một lần, còn mới hoàn toàn! Tôi một tháng mới về thăm con thăm cháu được một lần, làm sao không mang về cho chúng nó được. Tôi trông cô tuổi không lớn lắm, vừa mới vào ngành đúng không? Không phá được án cũng đừng quy chụp lung tung. Không phải tại mấy người cảnh sát các người bất tài thì bọn hung thủ đâu có chạy khắp nơi gây án!”
“Bà nói ai bất tài?”
“Cô hoạnh họe tôi làm gì? Không phải mấy ngày trước báo chí đã viết về vụ án diệt môn sao …. Cả người và chó mèo đều bị giết. Người dân chúng tôi muốn là có thể biết được tất cả, mấy người đừng mong giấu nổi! Bởi mới nói làm sao lại tra không được án, Cục cảnh sát toàn là những người như cô thì phá án thành công mới là lạ.”
“Cô ….”
“Chị à …. Uống ly nước hạ hỏa. Cô đây là nữ cảnh sát mới vào ngành, lần đầu tiên đến hiện trường, có thể có phương cách lấy lời khai chưa đúng lắm.” Lục Ly trở ra trên tay cầm cho bà ta ly nước nóng, quay sang nháy mắt hiệu với Vương Tịnh.
“Cậu thanh niên này nói chuyện còn lọt tai.” Bảo mẫu nghe Hách Minh gọi mình là chị, cảm thấy thoải mái hơn, bà ta nhận ly nước, uống một ngụm.
“Làm sao chị biết tất cả các tờ báo đều viết về vụ án diệt môn?”
“Đúng mà!” Bà ta lại uống ngụm nước, “Báo chí trong nhà đều được đặt hàng tháng, ông chủ có thói quen ăn sáng, đọc báo. Ngày hôm đó khi tôi thu dọn bàn ăn, nhìn trên bàn bày đầy các tờ báo lớn nhỏ, đều viết về vụ án đó, đặc biệt là tập san chiều Đại Dương viết rất chi tiết, còn nhắc đến hung thủ chính là người gây ra vụ án mười lăm năm về trước.”
Lục Ly cảm thấy kỳ lạ: “Ông chủ bình thường rất thích xem báo pháp luật?”
“Ông chủ chỉ xem báo tài chính, cơ mà …. Mấy ngày đó ai mà không bàn luận án mạng?”
Nghe bà ta khai như vậy, sự nghi ngờ của Lục Ly ngày càng tăng.
“Chị! Tối qua có việc gì đặc biệt phát sinh không? Chị cẩn thận nhớ lại coi sao.”
“Đặc biệt?” Nghe hai từ này, bà ta chuyên tâm suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, vừa nhớ vừa kể: “Không có gì đặc biệt. Khi dùng điểm tâm ông chủ nói muốn đi công tác dăm ngày nửa tháng, bà chủ thì kêu sẽ đi Paris tham gia tuần lễ thời trang và mua sắm. Ông chủ nghe vậy có hơi phiền lòng; nhờ cô hai nói đỡ vài câu, sắc mặt của ông chủ mới khá hơn được một chút.
Sau đó, cô hai lên lầu. Được một lúc sau thì nói bên bà ngoại muốn cậu chủ nhỏ về chơi mấy ngày, cô hai thì bận rộn nên sẽ tạm ở căn hộ thuê ngoài, nhờ tôi lên thu dọn hành lý.
Đến khi tôi xuống lầu liền nghe nói ông chủ cho chúng tôi nghỉ, bà chủ cho phép nghỉ tầm mười ngày. Tôi muốn xin nghỉ buổi chiều để chạy đi mua quà cho cháu thì cô hai nói có mấy món đồ cậu chủ nhỏ không thích chơi, sẽ đưa lại cho tôi.”
“Cô hai ở trong nhà này rất có tiếng nói?” Lục Ly hỏi tiếp.
“Cô hai đẹp người đẹp nết, lại sinh được con trai, cậu hai thì bị như vậy, bà chủ chẳng thèm để ý, nếu không có ông chủ quan tâm một chút thì cô hai thật sự rất tội nghiệp rồi. Hơn nữa, ông chủ rất thương con dâu, ông thì tính khí nóng nảy, nhưng khi tức giận chỉ có một mình con dâu dám nói chuyện với ông, và ông cũng chỉ nghe con dâu khuyên.”
“Cậu hai thì bị như vậy? … Là sao?” Lục Ly gặng hỏi.
“Không có gì …. chỉ là sức khỏe không tốt, thường phải ra nước ngoài tĩnh dưỡng.” Bà ta rõ ràng là đang giấu diếm gì đó …. Nhất định bà ta biết chuyện.
Lục Ly khuyên răn: “Nếu chị biết chuyện thì mau chóng kể ra, có thể giúp cung cấp manh mối phá án. Hơn nữa, bây giờ Kim Hâm và Sử Phượng Yến cũng đã chết rồi, khả năng chị chẳng thể tiếp tục làm việc ở đây. Chúng tôi không phải phóng viên báo đài, sẽ không ăn nói vô căn cứ. Những manh mối đã cung cấp chúng tôi sẽ kiểm chứng, không có ích thì thôi, không liên quan đến chị.”
Nghe Lục Ly nói vậy, ánh mắt bà ta sáng lên: “Thật ra sau lưng bọn họ chúng tôi cũng hay suy đoán linh tinh … cũng chẳng việc gì quan trọng.”
Chần chờ một lúc sau mới ấp úng nói tiếp.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK